Chữa Khỏi Bệnh Sủng Hôn

Chương 12: Kiểm tra sức khỏe

Tưởng Dư Hoài trầm mặc một lát lại nói: “Nếu em đồng ý, tôi sẽ mau chóng mang theo người nhà tới cửa nhà em.”

"Được.”

“Chúng ta sẽ làm kiểm tra sức khoẻ trước khi kết hôn, hẹn em sớm ngày mai kiểm tra, em có rảnh không?”

Người bình thường kết hôn cũng sẽ làm kiểm tra sức khoẻ trước khi kết hôn, huống chi Tưởng Dư Hoài giàu có và gia thế như vậy, Từ Hi Nhiễm tỏ vẻ có thể hiểu, cô nói: “Có thời gian.”

“Ngày mai anh sẽ để người qua đón em.”

Tưởng Dư Hoài cho người sáng sớm đã tới đây, người này không phải người Tưởng Dư Hoài sắp xếp lần trước A Văn, mà là một nữ sinh, nữ sinh mặc tây trang cắt tóc ngắn, nhìn qua thực giỏi giang.

“Chào cô Từ, tôi tên là Mông Kiều.” Mông kiều đưa cho cô một túi văn kiện lại nói: “Đây là báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tưởng tổng, Tưởng tổng bảo tôi đưa cho cô xem qua.”

“Cho tôi xem qua?”

“Tưởng tổng nói cô có quyền biết tình trạng sức khoẻ ngài ấy.”

“…”

Từ Hi Nhiễm nhận túi văn kiện đơn giản nhìn một chút, kiểm nghiệm báo cáo rất đầy đủ, nội tạng cùng nhiều cơ quan, Từ Hi Nhiễm thậm chí còn nhìn thấy số lượng tinh tử, trên mặt cô đỏ lên không dám nhìn kỹ.

Lúc Từ Hi Nhiễm ra cửa Vương Lệ Lệ cùng Từ Xương Đông Từ Đóa đều ở nhà, cũng biết là Tưởng Dư Hoài tìm cô, bọn họ cũng không hỏi cái gì.

Nhưng mà Từ Đóa nghe nói là cậu Tưởng tìm Từ Hi Nhiễm đi ra ngoài cô ta rất không cao hứng, cũng không biết lúc này cậu Tưởng lại phải mua cho Từ Hi Nhiễm cái gì không, thật ra từ Tưởng gia về, Từ Đóa liền không thoải mái, càng nghĩ càng không cam lòng.

Tưởng gia quả thực hoa lệ đến quá mức, người Tưởng gia ai cũng trang điểm tinh xảo, đặc biệt là nhìn Tưởng Dư Hoài, cùng tưởng tượng của cô ta quả thực khác biệt quá lớn, cô ta cho rằng tuấn tú lịch sự trong miệng Vương Lệ Lệ cũng chỉ là gương mặt phổ thông, rốt cuộc thẩm mĩ thế hệ trước cùng giới trẻ bây giờ không giống nhau, nhưng nhìn Tưởng Dư Hoài xong cô ta mới phát hiện mẹ cô ta còn

" nói giảm nói tránh" , đâu phải chỉ tuấn tú lịch sự, mà là soái khí ngút trời, hơn nữa cái đầu còn cao, khí chất càng không cần phải nói, nhà có tiền, nhìn chính là không giống người thường, tuy nói là tàn tật, nhưng mang chân giả cũng có thể đi lại bình thường, không nhìn ra trên đùi có cái gì khác thường, đứng trong đám người tuyệt đối là hạc trong bầy gà.

Vừa soái vừa có tiền, thành thục ổn trọng ai không thích? Anh ta nếu là cưới người khác cô ta cũng không có không cam lòng lớn như vậy, nhưng cố tình cưới chính là Từ Hi Nhiễm.

Cô ta từ nhỏ phiền nhất Từ Hi Nhiễm, bởi vì bọn họ là chị em, thường xuyên bị người ta lấy ra so sánh, Từ Hi Nhiễm học tập tốt, cô ta học tập không bằng cô, mỗi lần đi ra ngoài người khác đều khen Từ Hi Nhiễm thông minh, từ nhỏ cô đã bị đối lập như vậy mà lớn lên, cô ta so với ai khác đều hy vọng Từ Hi Nhiễm xui xẻo.

Từ Hi Nhiễm thi đậu đại học cũng đã kiêu ngạo đến không được, hiện tại cưới một ông chú có tiền lại soái, đến lúc đó càng muốn đạp lêи đỉиɦ đầu cô ta.

Từ Đóa càng nghĩ càng giận, nhìn thấy Từ Hi Nhiễm ra cửa lúc sau cô ta liền nói với Vương Lệ Lệ: “Mẹ, con mới là con gái ruột của mẹ, sao hôn nhân tốt như vậy vì cái gì không giới thiệu cho con, lại giới thiệu cho chị ta?”

Vương Lệ Lệ vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô ta, “Con đang nói cái gì ăn nói khùng điên?”

“Vốn dĩ chính là như vậy, con là mẹ đích thân sinh ra, con gả cho Tưởng gia không phải càng tốt hơn Từ Hi Nhiễm gả cho Tưởng gia? Mẹ hao hết tâm tư để Từ Hi Nhiễm đồng ý gả cho nhà có tiền, mẹ thật trông cậy vào chị ta có thể giúp mẹ leo lên người có tiền?”

Vương Lệ Lệ nói: “Con cho rằng tùy tiện giới thiệu ai đều có thể thành, con so với Từ Hi Nhiễm, Từ Hi Nhiễm là sinh viên, con là gì? Nhà người ta cưới con chắc, bằng cấp cao trung? Con cả ngày đánh rắm không làm gì?”

Từ Đóa bất mãn nói: “Thi đậu đại học có gì đặc biệt hơn người, một con mọt sách mà thôi!” cô ta nói xong liền thở phì phì đi về phòng.

Tuy rằng Vương Lệ Lệ nói như vậy với Từ Đóa, nhưng làm một người mẹ, theo bản năng cũng cảm thấy con mình tốt hơn, muốn nói thông minh, Từ Đóa cũng không kém Từ Hi Nhiễm, con bé chỉ là không đem thông minh dùng trong học tập mà thôi, thi đậu đại học trọng điểm cũng không nhất định nói lên Từ Hi Nhiễm so Từ Đóa thông minh hơn, chỉ có thể nói cô so Từ Đóa chăm chỉ.

Hơn nữa Từ Đóa nói cũng đúng, Từ Hi Nhiễm lại không phải từ trong bụng cô sinh ra, bà có thể trông cậy vào cô cái gì? Ngay từ đầu biết Tưởng Dư Hoài là người tàn tật bà không nghĩ tới muốn chắp vá Từ Đóa cùng cậu ta, nhỡ sinh ra cũng là người tàn tật, bà cũng không thể lấy nửa đời sau của Từ Đóa ra nói giỡn, nhưng vài lần tiếp xúc, Tưởng gia người đông, Tưởng Dư Hoài có khả năng cho bà kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất lớn, người như vậy, để Từ Hi Nhiễm gả cho cậu ta, đúng thật là Từ Hi Nhiễm nhặt được món hời. Tuy rằng hôn sự Từ Hi Nhiễm cùng Tưởng Dư Hoài cũng coi như là ván đã đóng thuyền, nhưng tâm tư làm mẹ, bà cũng muốn vì con gái mình tranh thủ một chút.

Cho nên Vương Lệ Lệ lập tức tìm tới bà mối dì Giang, nói bóng nói gió một chút ý kiến của mình cùng dì ta.

“Ta là cảm thấy, bà xem con gái thứ hai nhà ta kỳ thật cũng không kém, tuy nói không thi đậu đại học, nhưng nếu có thể cho con bé cơ hội để nó chuẩn bị một chút, nói không chừng là có thể thi đậu, hơn nữa con bé cũng so Hi Nhiễm càng tốt hơn, Hi Nhiễm học tập tốt, nhưng chính là làm người không đủ nhanh nhạy, người như cậu Tưởng, phải có người nhanh nhạy một chút ở bên người mới phải.”

Dì Giang vừa nghe lời này có thể không biết bà ta suy nghĩ cái gì sao? Tức khắc liền trầm mặt cười lạnh nói, lời này cũng nói được cực kỳ không khách khí, “Bà suy nghĩ cái gì vậy, nhà Tưởng gia coi trọng chính là Hi Nhiễm, tôi nói cho bà nghe, hiện tại mọi việc sắp thành, bà đừng sắp đến nơi lại đi đường rẽ, đến lúc đó trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đừng nói cái gì đều không chiếm được, đắc tội Tưởng gia cũng không phải bà có thể chịu nổi.”

Nghe được lời này Vương Lệ Lệ tức khắc bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, nhất thời phản ứng lại, chính mình thiếu chút nữa làm chuyện xấu, vội cười hoà giải nói: “Tôi cũng chỉ nói như vậy, chị Giang cũng biết tính em đấy, nói giỡn thôi, chị đừng coi là thật.”

Trải qua một phen bị doạ, Vương Lệ Lệ nghĩ cũng không dám nghĩ đem cô dâu đổi thành Từ Đóa, rốt cuộc Tưởng gia gia nghiệp lớn, cũng không phải người bà có thể đắc tội.

Từ Hi Nhiễm đến bệnh viện mới hiểu được vì sao Tưởng Dư Hoài sắp xếp một nữ trợ lý, gan thận trái tim là muốn kiểm tra, phụ khoa cũng muốn kiểm tra, chọn nữ trợ lý tới hỗ trợ đúng thật tiện hơn rất nhiều.

Bởi vì Tưởng Dư Hoài có hẹn trước, kiểm tra rất nhanh, nội tạng không có vấn đề, đến phòng phụ khoa bên này, Từ Hi Nhiễm bị bác sĩ gọi vào văn phòng hỏi mấy vấn đề, như là chu kì kinh nguyệt có bình thường hay không, lượng nhiều hay không, lúc tới có đau không.

Từ Hi Nhiễm từ gương mặt bác sĩ nhìn ra vài phần nghiêm trọng, cô nhịn không được hỏi: “Có phải kiểm tra ra vấn đề gì không?”

Bác sĩ nữ cắt tóc ngắn đẩy đẩy mắt kính nói: “Có một chút vấn đề nhỏ, trong tử ©υиɠ cháu có thịt thừa, phải mau chóng cắt bỏ mới được.”

Từ Hi Nhiễm nghe được lời này trong lòng lộp bộp một tiếng, cô mỗi lần tới kỳ đúng thật lượng tương đối nhiều, bụng cũng sẽ đau, cô vốn tưởng rằng đây là bình thường, thì ra không phải.