Edit/beta: Alicubeo
Khóe môi xinh đẹp của Giản Vân Xuyên âm thầm giật giật.
“Giản tiểu thiếu gia, tôi chỉ là nhất thời thích thú quá, thứ lỗi thứ lỗi.” Cố Sâm Vũ kết thúc biểu diễn, bất chấp nói lời khách sáo: “Mời cậu.”
Hai mắt Giản Vân Xuyên hơi nheo lại, nhìn chằm chằm vào cặp mắt ngây thơ vô (số) tội kia, đáy mắt lặng lẽ sinh ra một tia tìm tòi nghiên cứu.
Cái não rỗng tuếch và gương mặt kinh hồn táng đảm của tên nhà giàu ngu ngốc này, không ngờ lại có một đôi mắt trong veo sạch sẽ đến lạ kỳ. Nhưng mà, gu thẩm mỹ của cậu ta thực sự quá mắc ói.
Nhìn thêm vài lần, chắc đau mắt hột.
Anh thu hồi ánh mắt, cũng không nói thêm cái gì, chân dài thẳng tắp bước thẳng đến cửa phòng khách sạn.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tình cảnh trước mắt của anh còn chưa đủ năng lực cùng Cố gia đối nghịch.
Đích thân nhìn theo Giản Vân Xuyên rời khỏi phòng, thần kinh căng chặt của Cố Sâm Vũ cuối cùng cũng được thả lỏng một chút.
Vị mỹ nhân này chính là đại BOSS cuối cùng của quyển sách, đắc tội ai thì được chứ đắc tội với nam chính thì hết cứu, cậu không muốn chết khó coi như nguyên chủ đâu.
Nói như vậy, vừa rồi có phải cậu đã giải quyết xong nguy cơ rồi không? Hẳn là Giản Vân Xuyên đã tin tưởng cậu chỉ muốn chơi ván cờ tỉ phú, chứ không phải là có ý tưởng không an phận gì đi? Rốt cuộc kỹ thuật diễn của cậu quá tuyệt cmn vời, giọng ca thì…
“Cố tổng, nếu Giản tiểu thiếu gia đã đi rồi, không bằng.. không bằng chúng em hai người cùng hầu hạ ngài được không?” Hai anh em song sinh mở miệng lên tiếng thăm dò.
Cố Sâm Vũ phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía hai khuôn mặt ngây ngô của hai cậu em, nhịn không được hơi nhíu mày, “Hai người các cậu —”
“Cố tổng ~” Đôi song bào thai liếc nhau, cho rằng Cố Sâm Vũ hồi tâm chuyển ý, lập tức một trái một phải dán người lên.
“Chờ một chút!” Cố Sâm Vũ khẽ quát một tiếng: “Các ngươi lập tức đứng yên ở đó nói chuyện, không cần lại đây.”
Cậu thật sự không chịu nổi mùi nước hoa nồng nặc kia.
Bước chân của hai anh em dừng lại.
“Cố tổng, chúng em rốt cuộc làm sai ở đâu, ngài nói cho chúng em biết đi.” Ngữ khí của người anh nghe có chút oan ức, nhiều hơn là sự hèn mọn.
Lúc trước rõ ràng Cố tổng còn rất thích hai cậu em bọn họ, bây giờ nói trở mặt liền trở mặt, quả nhiên kẻ có tiền đều rất dễ thay đổi.
Cố Sâm Vũ cố gắng sắp xếp lại từ ngữ: “Hai cậu còn đang đi học à?”
“Dạ?” Cậu em trai ngẩn người, buột miệng thốt ra: “Cố tổng, tuy rằng chúng em đã học đại học, nhưng năm nay vừa mới tròn 18 tuổi.”
Cố Sâm Vũ mở to hai mắt: “Sao? Vừa tròn 18 tuổi?”
Cậu chỉ biết trong sách ‘Cố Sâm Vũ’ yêu thích những thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp mảnh mai, lại không biết bá tổng này lại cầm thú đến thế, thiếu niên vừa tròn 18 cũng phải chấm mυ'ŧ, còn là anh em song sinh…
“Thật mà Cố tổng!” Cho rằng Cố Sâm Vũ không tin, người em hoảng hốt, gấp đến mức tiến lên một bước: “Nếu ngài không tin, ngài có thể xem căn cước công dân của —”
“Stop stop!” Cố Sâm Vũ giơ tay làm tư thế "Dừng lại": “Tôi không phải không tin các cậu, tôi muốn nói cái khác.”
Cậu hắng giọng, tận lực dùng ngữ khí ôn hòa nhất hỏi: “Các cậu gặp chuyện gì khó khăn phải không?”
Làm chủ nhiệm lớp được hai năm, hai năm qua cậu từng gặp qua rất nhiều đứa trẻ, mỗi đứa đều có sự khác biệt. Trừ bỏ một vài đứa trời sinh đã có nhân cách phản xã hội, mỗi đứa nhỏ đều không hoàn hảo, đều sẽ có những điều khó nói.
Bởi vậy, khi cậu đảm nhiệm chức vụ giáo viên chủ nhiệm, điều đầu tiên cậu làm chính là khi chưa biết tình huống như thế nào sẽ không tùy tiện đánh giá hay gán ghép từ “hư hỏng” lên bất cứ đứa trẻ nào.
“Chuyện này…” Hai anh em nhất thời nghẹn lời, phải sau một lúc, người anh mới nhỏ giọng trả lời: “Cố tổng, ngài đã cho chúng em đủ nhiều.”
Bất luận những lời đồn bên ngoài rằng nhị thiếu có hoang da^ʍ, háo sắc đến mức nào, nhưng hắn đối với hai anh em bọn họ rất hào phóng, gần như hỏi cũng không cần mà vung tay cho bọn họ số tiền vượt qua cả mong đợi, thậm chí đến bây giờ cũng chưa đòi hỏi gì từ bọn họ…
“Quả nhiên là thiếu tiền sao…” Cố Sâm Vũ lầm bầm lầu bầu một câu, lại hỏi: “Các cậu còn cần bao nhiêu, hôm nay tôi — hôm khác tôi sẽ gọi cho các cậu. Về sau ráng tập trung học tập, tương lai sẽ kiếm được thật nhiều tiền.”
Bây giờ trong tiểu thuyết ‘Cố Sâm Vũ’ vẫn còn rất có tiền.
“Cố tổng!” Người anh bỗng nhiên phản ứng, nhận ra được ý tứ trong lời của Cố Sâm Vũ: “Chúng em không thể lấy không tiền của ngài như vậy được!”
“Ai nói cho không các cậu? Nghĩ tôi làm từ thiện à?” Cố Sâm Vũ chuyển chủ đề, biểu tình nghiêm túc mà mắng: “Hai đứa đều là nam nhân đủ tay đủ chân, về sau kiếm được tiền, chẳng lẽ không trả cho tôi à?”
Thầy giáo Cố một khi nghiêm túc, liền mang theo một khí thế không giận tự uy.
Hai anh em song sinh cúi đầu, không nói gì.
“Tôi không biết các cậu có nỗi khổ tâm gì, tôi cũng không muốn hỏi. Tôi sẽ cho các cậu một khoản tiền, sau này các cậu muốn tiếp tục sa đọa như bây giờ, hay tỉnh lại nỗ lực cố gắng tiến về phía trước, phải xem bản thân các cậu.” Cố Sâm Vũ cầm giấy bút trên bàn trà, đưa cho người anh trai: “Cho tôi số tài khoản, sau đó các cậu có thể đi.”
Đến đây thôi.
Cậu là một người ngoài cuộc mới bị kéo đến thế giới này, chuyện có thể làm cũng chỉ có bấy nhiêu.
Mãi mới đuổi được nhóm tình nhân bé nhỏ của nguyên chủ, Cố Sâm Vũ ngồi ở ghế sô pha xa hoa của khách sạn, rơi vào trầm tư.
Chuyện đến nước này, cậu không thể không tiếp thu sự thật, cậu thật sự đã xuyên vào quyển tiểu thuyết hào môn máu cún kia rồi, còn trở thành một tên pháo hôi bá tổng cùng tên cùng họ.
Không may là khi cậu xuyên qua thì ‘Cố Sâm Vũ’ đã làm không ít chuyện thất đức rồi. May mắn là cậu phanh xe khét lẹt, bóp chết hành vi tự tìm đường chết nguy hiểm nhất từ trong trứng nước.
Tiếp theo, cậu nên làm như thế nào mới có thể né được flag bị Giản Vân Xuyên ghi thù, tránh được vận mệnh bị công chính trả thù đây?
“Bạn yêu tôi, tôi yêu bạn Mixue có trà và kem, bạn yêu tôi tôi yêu bạn Mixue có kem và trà…”
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, cắt ngang dòng suy tư của thầy Cố.
Cố Sâm Vũ: "…"
Tác giả có lời chưa nói, dù là bá tổng thì cũng không ngăn cản được người ta thích Mixue…
Lấy di động từ trong túi quần tây, chỉ thấy trên màn hình thông báo nhảy ra hai chữ “Anh cả”.
“Shhhh…” Cố Sâm Vũ nhẹ nhàng nghiến răng.
Cậu cả của Cố gia, Cố Diệp, là người thừa kế tương lai của tập đoàn Cố. Trong quyển sách này miêu tả vị thiên chi kiêu tử này rất ít ỏi, nhưng cách đoạn tình đoạn nghĩa nhanh như chớp của người này để lại một ấn tượng sâu sắc cho Cố Sâm Vũ.
Đây là nhân vật thứ hai cậu phải đề phòng.
Trong lòng Cố Sâm Vũ vang lên một hồi chuông cảnh báo, hít sâu một hơi, rồi nhận cuộc gọi.
“Alo, anh cả.”
“Ừ.” Một giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền tới từ đầu bên kia điện thoại: “Đêm nay trở về sớm một chút, cùng nhau dùng bữa tối, cha có chuyện muốn nói.”
Cố Sâm Vũ nghi hoặc mà chớp chớp mắt, cố gắng lục lọi trí nhớ xem hôm nay ở nhà Cố sẽ xảy ra những chuyện gì, nhưng tiếc quá, rỗng tuếch.
Rốt cuộc chỉ là một tên pháo hôi, chỉ có lúc liên quan tới nhân vật chính mới có thể lên sân khấu, những thời điểm còn lại đều là ẩn thân chi thuật.
Tuy rằng không biết rốt cuộc sắp phải đối mặt với chuyện gì, Cố Sâm Vũ vẫn là bé ngoan vâng dạ đáp lời. Cúp máy, cậu lập tức mở danh bạ, gọi điện thoại cho thư ký của nguyên chủ.
Đúng vậy, trong truyền thuyết, tổng tài luôn đính kèm với một vị thư ký vạn năng đạt chuẩn 5 sao, là một vị bá tổng, đương nhiên Cố Sâm Vũ cũng có một vị thư ký hợp chuẩn.
“Cố tổng.” Sau một phút, người thanh niên đeo kính gõ cửa phòng: “Ngài có gì phân phó?”
Cố Sâm Vũ: “Thư kí Lâm, chuẩn bị về nhà.”
Thư ký Lâm tạm ngừng một giây: “Ý ngài là nhà nào vậy ạ?”
Cố Sâm Vũ: "…"
Cái gọi là thỏ khôn có ba hang, phần này Cố tổng lĩnh hội khá tốt.