Em Và Anh Không Có Chúng Ta

Chương 47: Công kích

Hạ Kim nhanh chóng tới nhà Khải Phong. Liên tục nhấn chuông cửa khiến người giúp việc như Diệp Linh có chút khó chịu.

"Tới đây...tới đây"

Diệp Linh mở cửa nhìn thấy người bấm chuông gương mặt lại càng trở nên khó chịu. Trước giờ cô vốn không thích Hạ Kim, nhìn vẻ bề ngoài thì hiền lành như bên trong thâm sâu khó lường, cô ta luôn tìm mọi cách để tán tỉnh ông chủ, nào là giả vờ công việc rồi ăn mặc hở hang đến tận nhà ông chủ, nào là giả vờ mệt mỏi để được quan tâm, lúc thì lại giả vờ ngã để được ở lại với ông chủ. Đã thế lại luôn tở ra mình là nhất, chẳng coi ai ra gì, nhìn mà ghét.

Tuy Diệp Linh ghét cô ta nhưng cũng chẳng muốn tỏ thái độ gây chuyện nên vẫn giả vờ nhẹ nhàng, thân thiết, niềm nở mà trả lời

"Ơ Hạ Kim đó à, em đến đây có chuyện gì mà vội vậy?"

"Anh Khải Phong đâu rồi?"

"À...nay ông chủ dẫn bà chủ đi chơi rồi"

"Bà chủ?"

"Hạ Kim, em không biết sao? Ôngchủ đã có vợ rồi chỉ là tổ chức đám cưới riêng tư nên ít người biết đến mà thôi"

"Vậy chị có viết anh ấy đang ở đâu không? Công ty có việc gấp em cần bàn bạc với anh ấy"

"Chị nhớ không nhầm là ông chủ có bảo hôm nay tạm gác hết công việc để dành thời gian cho bà chủ mà"

"Vậy sao?"

"Đúng rồi, nếu gấp quá thì em gọi cho ông chủ thử xem. Nếu không còn việc gì thì chị vào trong trước nhé, còn nhiều việc đang đợi chị"

Hạ Kim cũng không nán lại đó lâu nữa mà rời đi luôn, sải bước trên con đường quen, bình thường cô rất thích con đường này vì nó rất đẹp, nhộn nhịp vô cùng, thỉnh thoảng ở khu công viên sẽ có những tiết mục xiếc hài hay những bài văn nghệ nho nhỏ. Bây giờ cô mới thấm nhuần câu nói "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ"

Hạ Kim vẫn chưa thể hiểu người bên cạnh anh là như thế nào. Cô ta đã làm gì khiến anh lại trở nên như vậy, Hạ Kim và anh đang trên bước tiến tốt, cô ta ở đâu xuất hiện làm công sức bao lâu nay của cô dường như tan biến.

Hạ Kim mở máy gọi điện cho Khải Phong, đầu dây bên kia nhấc máy

"Alo"

Hạ Kim nghe xong ngẩn người đây là số máy của anh, tại sao lại có giọng một người phụ nữ nghe máy? Chẳng lẽ là người con gái ấy?

"Alo, chị tìm Khải Phong có chuyện gì vậy ạ? Anh ấy đang bận chị cứ nói đi em chuyển lừoi giúp cho" Tuyết Nhi thấy anh để tên là thư kí Hạ liền hiểu được phần nào để chọn cách xưng hô sao cho đúng.

"À...alo, em là vợ của Khải Phong sao?"

"Dạ, có chuyện gì vậy ạ?"

"Thì ra là vậy, bảo sao dạo này không còn thấy anh ấy thân mật với chị như trước nữa thì ra là có vợ rồi"

Hạ Kim cố ý nói như vậy để Tuyết Nhi biết đường rút lui trả lại Khải Phong cho cô

"Ui chết, chị lỡ nói ra bí mật này mất rồi. À mà tí nữa em xoá nhật kí cuộc gọi đi nhé. Coi như đây là bí mật của hai chị em ta"

"Dạ"

Vừa dứt câu đầu dây bên kia liền tắt máy. Tuyết Nhi nghe lời Hạ Kim mà xoá nhật kí cuộc gọi. Cô của bây giờ đâu óc trống rỗng chẳng nghĩ ngợi được gì cả.

Khải Phong đang nhặt vỏ sò thấy cô vào trong lều lấy nước mãi chẳng thấy ra liền chạy tới.

"Có chuyện gì mà em ở trong đó lâu vậy?"

"À...không có gì đâu, mình ra ngoài nhạt tiếp thôi" Tuyết Nhi gượng cười mà nói.

Cô vẫn tiếp tục giả vờ vui vẻ để anh không hay. Nhưng anh nào có dễ qua mắt như vậy

"Em sao thế? Từ lúc em vào lều lấy nước là anh không thấy em còn vui vẻ như hồi nãy nữa?" Miệng có thể cười,nói dối để che đi nỗi đau nhưng ánh mắt thì không thể.

"Vậy sao? Em thấy bình thường mà, có mình anh thấy vậy thôi. Chúng ta ra nhặt vỏ sò tiếp đi"

"Thôi không nhặt nữa, anh thấy cũng nhiều rồi,với lại bây giờ mặt trời đang lặn. Cùng ngắm hoàng hôn sẽ tuyệt vời hơn đó"

"Ý hay, mình ra khối đã ở phí đằng kia đi, em thấy ngồi ở đó là tuyệt vời nhất rồi"

"Đi" anh nắm lấy tay cô mà dẫn đi, ở đây nhiều đá gập ghềnh, sợ cô hậu đậu dễ ngã. Tuy là đã nắm chặt tay cô nhưng anh vẫn cảm thấy lo lắng.

"Hay em lên anh cõng đi, ở đây nhiều đá dễ ngã, nguy hiểm lắm"

"Không sao, em sẽ cẩn thận mà vả lại em muốn tự mình leo lên đó"

Khải Phong đồng ý nhưng thay vì cõng thì anh đỡ cô đi giống như đỡ một bệnh nhân vậy. Tuyết Nhi thâys có chút buồn cười nhưng vẫn kệ để anh dìu vì cô biết có nói anh cũng chẳng nghe.