Tôi Chỉ Nhớ Em

Chương 20

“Lâm Thư Thành tưởng rằng anh ta lợi hại lắm à?” Tô Niệm Niệm dụi mắt, trong giọng nói còn có sự uất ức không kiềm chế được, “Anh ta dựa vào đầu chế giễu em?”

Ánh mắt Tô Diệm ngừng lại, nụ cười trên khóe miệng cũng biến mất: “Em đυ.ng phải cái thùng rác này từ khi nào? Sao không nói với anh.”

Bị men rượu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Tô Niệm Niệm nói năng bừa bãi, căn bản không thể nói một cách liên tục: "Anh từ nhỏ đã thông minh, hồi cấp hai em ngay cả cộng trừ cũng không biết.”

“Mọi người đều nói, sự thông minh trong nhà đều truyền cho anh hết rồi.”

Đôi mắt cô long lanh nước, nhìn Tô Diệm rất hoảng loạn.

“Em nghĩ rằng, nghĩ rằng anh ta sẽ không coi thường em giống những người khác.” Tô Niệm Niệm che mắt lại, giọng nói ngày càng nhỏ dần, “Em nghĩ rằng anh ta sẽ coi em là bạn.”

Tô Diệm mấp máy môi, nhìn Tô Niệm Niệm đang bật khóc một cách suy sụp, khàn giọng không nói được lời nào.

Anh siết tay thành nắm đấm, vội vàng cân nhắc lời nói của mình, người thanh niên luôn tự cao tự đại lại bất lực trước tình cảnh hiện tại, chỉ hận không thể quay lại treo cổ Lâm Thư Thành lên để đánh.

Trầm mặc được khoảng một phút, Tô Diệm nhìn thấy Tô Niệm Niệm đang co người ngồi trong một góc, che mặt khiến anh không nhìn thấy cảm xúc của cô, anh nhẹ giọng gọi cô: “Niệm Niệm.”

“Em nhìn anh em nè, não anh cũng thuộc dạng bình thường thôi.” Anh đột nhiên chỉ tay về phía Bùi Ngôn Khanh như một cái phao cầu cứu. “Bùi lão đại của chúng ta, ngày ngày mắng anh, anh bị mắng đến đơ luôn rồi.”

“Anh cũng đâu có việc gì đâu nè.” Tô Diệm có chút không nói được, “vậy nên, ai đó, Lâm cái gì gì, ngay cả ngón chân của anh cũng không bằng.”

Cuối cùng, anh tổng kết lại: “Em cứ bỏ mặc lời của cậu ta đi.”

Bùi Ngôn Khanh không lên tiếng, đèn pha nhấp nháy của hàng ghế đầu chiếu vào xương trán của anh, trông lạnh lùng và nghiêm nghị.

Tô Diệm luyên thuyên một hồi, cũng không thấy Tô Niệm Niệm lên tiếng, trái tim anh như bị treo lơ lửng, anh cúi xuống, thăm dò thử quan sát biểu hiện của Tô Niệm Niệm.

Sau đó anh nhìn người ban này còn khóc lóc đầy uất ức, lúc này đang ngủ say, lông mi thật dài rủ xuống, tạo thành một vòng bóng tối.

“Mẹ nó.” Tô Diệm mắng một tiếng.

Suy cho cùng cái tình cảm chân thành của anh đặt sai người mà!

Tô nha đầu, em giỏi thật đấy.

Bùi Ngôn Khanh hơi nhìn lướt một cái thông qua gương chiếu hậu.

“Cái nha đầu này.” Tô Diệm tức đến muốn bốc phốt cô: “Em nói chuyện bằng cả tâm can với con bé mà nó cũng có thể ngủ được?”

Nói xong Bùi Ngôn Khanh giảm tốc độ một chút.

Khung cảnh đường phố bên ngoài cửa kính xe vội vàng lướt qua, Tô Diệm vuốt tay một cái, cố định nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó, ánh mắt như có điều suy nghĩ.

Hai tay Tô Diệm siết chặt, im lặng một lúc rồi anh hơi hắng giọng.

Anh chưa bao giờ nghĩ Bùi Ngôn Khanh sẽ lên tiếng hỏi.

Anh thờ ơ kinh khủng, và không bao giờ hỏi quá nhiều về bất cứ điều gì khác ngoài công việc của mình, như thể anh tách khỏi đám đông, không nhóm bụi trần gian.

Anh thường nghe thấy hộ tá ở bệnh viện len lén gọi Bùi Ngôn Khanh là “Bùi thần tiên.”

Thần tiên thần tiên, thần tiên chữa bệnh cho người chết, đứng trên cao và không thể đồng cảm với những đau khổ của trần thế.

Chuyện của Tô Niệm Niệm, Tô Diệm trước giờ luôn ăn nói dè dặt, cẩn thận, anh sợ người xung quanh sẽ mang đến những thương tổn cho cô.

Nhưng Bùi Ngôn Khanh không giống vậy, anh cũng không biết tại sao bản thân mình lại có trực giác mãnh liệt như vậy, cảm nhận Bùi Ngôn Khanh không giống những người khác.

Đại khái là bởi vì anh ấy là ‘thần tiên’.

Tô Diệm cụp mắt, lại nhấn mạnh lần nữa: “Bùi lão đại, em gái em rất thông minh, IQ của nó không có vấn đề gì cả.”

“Tôi biết.” Bùi Ngôn Khanh nói không hề giả dối.

Tô Diệm nhíu mày, "Nhưng là người hời hợt không biết."

Anh lớn hơn Tô Niệm Niệm ba tuổi, ba mẹ bận công việc, gần như luôn là như vậy. Hai anh em bọn họ hầu như là lớn lên cùng nhau trong ngôi nhà cũ. Từ nhỏ anh đã trưởng thành cùng Tô Niệm Niệm.

Tô Diệm từ nhỏ học gì cũng nhanh nhẹn, nhận được nhiều lời tán thương, nhưng có một cô em gái làm việc gì cũng chậm chạp.

Lúc Tô Niệm Niệm ba tuổi còn chưa biết nói, nhưng gặp ai là cười, vui vẻ chỉ biết kêu ‘aaa’, cô có biệt danh là, Tô nha đầu.

Ban đầu Tô Diệm không thích cái cục sữa bánh bao nặng nề này, cảm thấy cô ngốc chết đi được.

Nhưng cái nha đầu này không cảm nhận được thích ghét của người khác, dù anh có thấy mất kiên nhẫn đến thế nào thì cô vẫn cứ ‘aaa’ nhét kẹo mà cô thích nhất cho anh.

Anh nghĩ rằng mình thấy rất phiền với đứa em gái này, nhưng ai ngờ khi nghe đám người hầu tụm lại, giọng điệu khinh bỉ nói Tô gia sinh ra một đứa ngốc, lúc đó anh tức đến mức hai con mắt đỏ hoe.

Hôm đó anh lên báo với ông nội, ông đuổi hết đám người hầu đó.

Sau đó Tô nha đầu như không hiểu chuyện gì, cô cứ dính lấy anh.

Mãi cho đến khi Tô Niệm Niệm lên tiểu học, vấn đề cô không hề nhạy với những con số mới dần dần xuất hiện.

Cộng trừ trong khoảng 10 số, từ khi ba tuổi Tô Diệm đã có thể hiểu được, Tô Niệm Niệm mãi đến khi học xong tiểu học mới hơi hơi hiểu.

Tô Diệm lên mạng tìm hiểu, phát hiện đây là một chướng ngại học hành, chứ không phải là ‘IQ có vấn đề’ nhưng mọi người thường nói.

Nhưng đối với Tô gia mà nói, đây rõ ràng là ‘chuyện xấu’ mà người ngoài không được biết, dù biết chuyện cũng không thể dẫn Tô Niệm Niệm đến bệnh viện tích cực điều trị được.

Tô Diệm thử dắt Tô Niệm Niệm đến bệnh viện nhưng lúc đó cô vẫn còn nhỏ, đôi mắt cô đầy kinh hãi, cầu xin anh đừng đưa cô đến bệnh viện, cô không bị bệnh, đã khóc và hứa sẽ cố gắng hơn nữa trong tương lai.

Đó là cái lực bất tòng tâm từ nhỏ đến lớn của Tô Diệm.

Từ đó trở đi, tô Niệm Niệm trở nên ngày càng trầm mặc.

Tô Diệm không dưới một lần thấy tiếng thở dài của ông bà.

Xung quanh càng nhiều những ánh mắt kì quái.

Mỗi lần đến tết, nhân viên Tô gia nhiều, người đến kẻ đi cứ hễ rảnh là lại lôi vấn đề này ra nói, gần như muốn nâng anh lên trời và hạ bệ Tô Niệm Niệm xuống đất.

Lúc đó, người ở thành phố S nói đến Tô gia, họ sẽ thở dài và hả hê khi nói về Tô Niệm Niệm.

Họ nông cạn và đáng ghê tởm.

Đám người phiền phức này, Tô nha đầu cũng không cần bọn họ nuôi, cần bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ?

Lúc Tô Niệm Niệm lên cấp 2, Tô Diệm cấp 3, trường học áp dụng chính sách quản lý học sinh nghiêm ngặt, anh bị thu điện thoại, gần như cả năm trời.

Sau khi thi đại học xong anh mới biết Tô Niệm Niệm đột nhiên chuyển trường, bỏ học và đến một trường nghệ thuật đặc biệt để học khiêu vũ.

Tô gia đã nuôi dưỡng con cái của họ, cho phép chúng học các kỹ năng khác nhau.

Từ nhỏ Tô Niệm Niệm đã thích múa.

Tô Niệm Niệm khi múa sẽ rất khác, lông mày và đôi mắt vốn dĩ tĩnh lặng giờ sáng như mặt trời ấm áp, nhẹ như lông hồng khiến người ta không thể rời mắt.

Tô Diệm quan sát thấy Tô Niệm Niệm lúc đó như hoàn toàn biến thành một người khác, như người con gái năm đó, tự tin, hoạt bát.

Bây giờ anh mới yên tâm đến thành phố A học hành.

Sau đó, thiên bẩm múa của Tô niệm Niệm hoàn toàn thể hiện ra, luôn nhận được những giải thưởng, mãi đến khi năm nay cô thi đỗ vào trường múa A, cũng trở thành niềm tự hào của cả Tô gia.

Những lời xì xầm to nhỏ đáng ghê tởm đó cũng càng ngày càng ít đi, thậm chí không còn ai nhắc đến nữa.

Như là tâm sự, nói xong những lời này, Tô Diệm thở ra một hơi, cảm giác đè nén bao nhiêu năm uất ức hoàn toàn tiêu tan.

Tô Diệm ngước mắt lên nhìn vào mắt của Bùi Ngôn Khanh trong gương chiếu hậu, nó đen láy và sâu xa, lại như ẩn chứa một tầng sương khiến người ta không thể nhìn thấy được.

Một lúc lâu.

Bùi Ngôn Khanh lên tiếng, giọng nói anh dịu dàng: “Tô Diệm, cậu làm rất tốt.”

“Niệm Niệm thông minh, kiên trì, là thiên tài trong ngành múa.” Anh nói từng chữ: “Tôi khâm phục dũng khí của cô ấy.”

Tô Diệm sững người, đột nhiên bật cười trong im lặng.

Anh nói: “Bùi lão đại, lần đầu tiên em nghe anh khen em đấy.”

Bùi Ngôn Khanh khựng lại, cười nhạt hỏi: “Không quen à?”

“Thế sau này tôi không khen nữa.”

Tô Diệm hừ một tiếng, lại nhìn sang Tô Niệm Niệm đang ngủ một cách say sưa, chua chát nói: "Không ngờ anh lại coi trọng nha đầu này.”

“Tiếc là con bé không nghe thấy.”

Ánh mắt Bùi Ngôn Khanh rất ấm áp, mỉm cười dịu dàng nói: “Không nghe được thì tốt.”

“Sợ cô ấy kiêu ngạo.”

*

Lúc Tô Niệm Niệm tỉnh dậy, cô nhìn đồng hồ, con nhỏ này, 10 giờ rồi.

Cô vẫn mặc bộ đồ hôm qua, nằm trên giường, bởi vì không mở máy lạnh mà lưng cô có đổ chút mồ hôi.

Cổ họng cảm thấy khô ran vì men rượu, Tô Niệm Niệm ấn ấn đầu rồi từ từ ngồi dậy.

Cô nheo mắt, tất cả những gì xảy ra tối qua như một chiếc l*иg quay thoát ẩn thoát hiện trong tâm trí của cô.

Tô Niệm Niệm không say hoàn toàn, mọi hành động tối qua của cô đều có ý thức nhưng lại không kiềm chế được một số chuyện làm theo bản năng muốn làm.

Phải dùng một từ để hình dung thì chính là mượn rượu làm càn.

Những chuyện thường ngày muốn làm nhưng lại không dám, cô mượn danh rượu để tìm lí do.

Ngay cả những ký ức sâu sắc nhất trong lòng cô, những ký ức mà cô nghĩ mình đã quên, cũng tìm được lối thoát như thủy triều.

Nhưng sau đó, ở trên xe cô nói khùng nói điên cái gì vậy trời?!

Tô Niệm Niệm cố gắng nhớ lại mấy giây, đồng tử giãn ra, trong lòng hoảng sợ.

Bùi Ngôn Khanh nhất định đã biết những quá khứ đen tối đó của cô rồi.

Tô Niệm Niệm cắn môi, vùi đầu vào đầu gối, trong lòng dâng lên một cảm giác chua chát.

Những cảm giác tự ti không nhìn thấy, đã qua nhiều năm lại bao trùm lên như một đám mây đen, kéo cô xuống.

Bùi Ngôn Khanh là thiên tài, gia thế cao đến nỗi cô không trèo đến nỗi, muốn tìm cũng sẽ tìm một tinh anh năng lực tương xứng.

Tô Niệm Niệm hoảng loạn bật cười một tiếng.

Rốt cuộc là ai cho cô cái dũng khí khiến cô tự nghĩ rằng bản thân đã theo đuổi được một người như vậy.

Trong lúc sững sờ, cô chợt nhớ tới lời nói lạnh lùng của Bùi Ngôn Khanh khi nói về Nguyễn Bạch.

“Thế có liên quan gì đến tôi.”

Lạnh lùng và kiêu hãnh.

Anh chủ quan không muốn, ngay cả mối quan hệ cũng không muốn nhắc đến.

Tô Niệm Niệm cúi đầu, móng tay cắm sâu vào da thịt, cô mê man.

Điện thoại đột nhiên rung lên, Tô Niệm Niệm cầm lên thấy người gọi đến là Bùi Điềm.

Bùi Điềm trông có vẻ rất gấp, cô bé đã gọi liên tục mấy cuộc trên wechat, nhưng cô vừa mới tĩnh vẫn chưa nhận.

“Alo.” Cô bấm nghe, giọng nói hơi khàn.

“Aaaaa, chị, cuối cùng chị cũng nghe điện thoại rồi.” Bùi Điềm nghe như thể sắp phát điên, “Em gấp chết đi được rồi.”

“Sao thế hả, Điềm Điềm?” Tô Niệm Niệm đi vào phòng vệ sinh, nhìn khuôn mặt trắng bệch của mình trong gương, cúi đầu dội nước lạnh lên mặt.

“Chú nhỏ của em, tối nay sẽ đi ăn cơm cùng với chị Nguyễn Bạch kia đó.” Bùi Điềm vội vàng nói.

Động tác của Tô Niệm Niệm khựng lại, những giọt nước chạy trên mặt cô rồi chảy xuống cổ áo, cô lại không có cảm giác.

Mắt cô hơi giật, rồi cô nghe thấy giọng nói trống rỗng của mình: “Thế sao.”

“Cũng khá tốt.”