“Dù sao thì cả Bùi gia, người không được tự do nhất là cậu ấy.”
Nói đến câu cuối, miệng của Sở Ninh khô khốc, miệng lại thèm ăn, cô mở một chai nước soda lạnh ra uống.
Tô Niệm Niệm nắm lấy tay cô: "Nếu không sợ tăng cân thì cứ uống đi."
Sở Ninh làm vẻ mặt đau khổ, “Cậu nhỏ của tớ cũng quản tớ như cậu ấy, cậu với cậu ấy y đúc nhau thế.”
Tô Niệm Niệm hơi dao động, nhỏ giọng nói: “Ít nhất tớ tự tại hơn cậu của cậu một chút.”
Sở Ninh im bặt.
Sau một lúc, cô thở dài: “Cũng đúng, ông cố có tính kiểm soát kinh khủng như vậy, ai chịu nỗi chứ?”
“Nếu có ai đó bảo tớ không được múa nữa, bắt tớ đi học ngành y, cả đời nhồi nhét mớ sách y trong bệnh viện thì để tớ chết còn hơn.” Sở Ninh bĩu môi, giọng nói hơi thấp một chút: “Nhưng cậu nhỏ của tớ, từ nhỏ đã không có sự lựa chọn rồi.”
"Có rất nhiều bài học rút ra từ quá khứ, ông cố gần như ở bên cạnh cậu ấy từ nhỏ đến lớn. Từ lúc năm tuổi đã bắt đầu chép sách y, chưa bao giờ có kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè. Ông cố tớ quá gấp gáp, gần như là dục tốc bất đạt.”
Sở Ninh khựng lại, do dự một lát rồi vẫn nói tiếp: “Tớ cũng nghe mẹ tớ lỡ miệng nói.”
“Nghe nói, cậu nhỏ tớ vào năm 15 tuổi đã chọc giận khiến ông cố tức điên luôn.”
“Năm 15 tuổi cậu ấy được cử đi học, nhưng lại âm thầm lén đổi nguyện vọng, hình như là muốn học cái vật lý địa cầu gì ấy?” Sở Ninh liếʍ môi, nhẹ giọng thở dài, “Dù sao cũng là một trận nháo nhào.”
“Cuối cùng ông cố vào bệnh viện, cậu nhỏ biến mất một ngày luôn. Tới khi quay về cậu ấy quỳ trước giường nói chịu học y, chuyện này cứ như thế trôi qua.”
Sắc mặt của Tô Niệm Niệm bình tĩnh, tay siết rất chặt, trong lòng âm thầm cảm thấy chua chát.
Sở Ninh: “Nhưng cậu nhỏ của tớ quả thật là thiên tài, làm cái gì cũng rất xuất sắc, học y cũng như thế, là hậu duệ mà ông cố thưởng thức nhất.”
“Có thể nói, cậu nhỏ của tớ, dùng chính mình để đổi lấy sự tự do của tất cả những người khác trong Bùi gia.”
Không khí dần dần có chút ngưng đọng, nhân lúc Tô Niệm Niệm còn đang ngây ngốc, Sở Ninh vội vàng mở nắp chai nước ra uống một ngụm soda, thoải mái hít hà.
Tô Niệm Niệm ném một ánh mắt sắc như dao qua, “Còn uống?”
Sở Ninh âm thầm đặt chai nước xuống, giơ ba ngón tay lên: “Tớ bảo đảm tối nay sẽ tập luyện 3 tiếng luôn.”
Nói xong cô liếc nhìn từ trên xuống dưới quan sát Tô Niệm Niệm, thử chuyển chủ đề: “Tiếc quá đi, cậu với cậu nhỏ của tớ chênh nhau tận 7 tuổi lận.”
“Nếu không thì tớ đã giới thiệu cậu cho cậu ấy rồi.”
Tô Niệm Niệm nhướng mày, “Tớ đâu có nói là không thể chứ.”
Sở Ninh cảm thấy cực kì ngạc nhiên, vỗ vỗ vai Tô Niệm Niệm: “Cậu không nói đùa đấy chứ? Nói thật, cả ngày cậu thanh thuần, trong sáng, tớ còn hoài nghi liệu có phải cậu muốn tính chuyện trăm năm với tớ không đấy.”
Tô Niệm Niệm: “…..”
Sở Ninh lắc lắc tay: “Đáng tiếc là không được.”
“Đừng nói đến người cậu nhỏ như cục gỗ của tớ, nếu ông cố mà biết chắc sẽ đánh chết tớ mất.”
Tô Niệm Niệm cảm thấy chưng hửng, làm bộ tức giận: “Sao hả, tớ tệ như vậy cơ à?”
“Đương nhiên không phải.” Sở Ninh nhéo mặt Tô Niệm Niệm: “Một đại mỹ nữ như cậu, tớ hận không thể rước cậu về nhà đấy, được chưa?”
Cô giải thích: “Ông cố tớ bảo thủ, lạc hậu, chuyện hôn sự của cậu nhỏ chắc chắn ông sẽ nhúng tay vào. Nếu tìm thì chắc chắn sẽ là loại con nhà nòi, bằng tuổi, hiền lành đức độ, không được xuất đầu lộ diện.”
Tô Niệm Niệm trầm mặc mím môi, “Là như vậy à.”
Tiếc thật.
Nhưng cô lại vẫn muốn thử.
*
Liên tục mấy ngày, sau khi Tô Niệm Niệm đưa cơm cho Tô Diệm xong cô cũng không hề đi tìm Bùi Ngôn Khanh, mà thay vào đó, nhờ người phụ nữ ở khu y tá giao vài hộp trái cây cứ vài ngày một lần.
Dựa theo tính cách của Bùi Ngôn Khanh, lần đầu tiên anh nhận chỉ là sự lịch sự, còn sau đó đưa cô về nhà phần nhiều là sự âm thầm cảm ơn.
Tô Niệm Niệm nghĩ người người đều nói Bùi Ngôn Khanh không phải kiểu người tình cảm.
Nhưng bây giờ cô đã nhận ra.
Bùi Ngôn Khanh hiểu lẽ đời nhưng không hề lõi đời, sự giáo dục luôn nằm trong cốt tủy của anh.
Vậy nên, với mối quan hệ tế nhị như hiện nay, Bùi Ngôn Khanh nhất định sẽ không nhận ý tốt của cô trong một khoảng thời gian dài. Nhưng một khi cô thể hiện ra bất cứ suy nghĩ gì thì Bùi Ngôn Khanh tuyệt đối sẽ không để cô tiến thêm một bước nữa.
Tô Niệm Niệm cẩn thận duy trì sự cân bằng này, nhưng cũng rầu rĩ vì không tìm ra được bất cứ tiến triển nào.
Lại trôi qua mấy ngày, Tô Niệm Niệm đến biệt thự Bùi gia như đúng lịch dạy. Vừa vào cửa cô lại nhìn thấy người đang ngồi trên ghế sô pha.
Có nhiều gương mặt cô chưa từng thấy bao giờ.
Người của Bùi gia đều rất bận, cô đến đây nhiều lần nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người đến như vậy.
Hôm nay cũng có cả Bùi Ngôn Duyệt, chỉ là không tham gia vào buổi nói chuyện mà bà chỉ lười biếng dựa vào một góc của ghế sô pha.
Cô vừa vào cửa, Bùi Ngôn Duyệt thấy cô, hai mắt bà sáng lên, vẫy vẫy tay nói với cô: “Niệm Niệm đến sao?”
Tô Niệm Niệm mỉm cười gật đầu chào bà, cô khẽ đảo mắt đã nhìn thấy một cụ già ngồi ở vị trí trung tâm, gầy gò nhưng trông đủ nghiêm khắc, có lẽ đây là Bùi Triết.
Cùng lúc này bên cạnh ông có một nam một nữ, người nam khí chất xuất chung, khí chất bề trên hiện lên rõ ràng; Người nữ nho nhã, bình tĩnh, dù đã có tuổi nhưng vẫn có một sức hấp dẫn.
Kế tiếp chính là Bùi Ngôn Duyệt và Bùi Ngôn Chi, còn có mẹ của Bùi Điềm, Trình Cẩn.
Nhịp tim Tô Niệm Niệm khẽ đập nhanh hơn.
Có thể nói, Bùi gia ngoại trừ Bùi Ngôn Khanh và Sở Ninh “lẩn trốn bên ngoài”, ai nên đến thì phải đến.
Bùi Ngôn Duyệt giới thiệu từng người cho cô, Tô Niệm Niệm lễ phép chào từng người.
Về mặt lễ tiết Bùi gia không có điểm nào để chê, dù là Bùi Triết người nghiêm khắc nhất, cũng sẽ không để người ngoài phải chỉ trích về điểm này.
Mãi cho đến khi đến người cuối cùng, Bùi Ngôn Duyệt khựng lại, do dự không biết nên giới thiệu như thế nào.
Cô nói: “Đây là tiểu thư Nguyễn Bạch của Nguyễn gia, có quan hệ thân thiết với nhà chúng cô, gần đây vừa mới về nước, hôm nay đến đấy để chơi.”
Tô Niệm Niệm nhìn vào mắt cô ấy, gật đầu, người đó cũng lễ phép mỉm cười nhìn cô.
Nguyễn Bạch rất xinh đẹp nhưng điều khiến cô ấy thu hút hơn cả là khí chất trầm lặng và điềm tĩnh toát lên, vừa nhìn đã biết là thiên kim tiểu thư được giáo dục rất tốt.
Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, Tô Niệm Niệm bất giác nghĩ đến mấy từ này----Gia thế, tuổi tác tương xứng, dịu dàng nho nhã lại không thường xuất đầu lộ diện.
Chào hỏi tất cả mọi người xong, cô kéo tay Điềm Điềm lên lầu.
Tô Niệm Niệm thầm nghĩ ra một suy đoán, nhưng chỉ cần nghĩ đến thôi là trái tim cô đã cảm thấy khó mà hít thở thông được.
Đến trước khi đi lên lầu, giọng nói của mẹ Bùi, “Vốn lão tam nhất định là đến, nhưng gần đến giờ lại có ca phẫu thuật….”
Suy đoán thành sự thật.
Tô Niệm Niệm nhắm mắt lại, cố gắng xua đi sự hoảng loạng, im lặng đi lên lầu.
Phòng tập múa ở lầu 2.
Bạn nhỏ Bùi Điềm như người lớn, ló đầu ra nhìn trước nhìn sau, sau khi xác nhận không có ai mới dè dặt đóng cửa ‘rằm’ một tiếng.
Đóng cửa xong, cô bé buồn rầu thở dài một tiếng, nhìn Tô Niệm Niệm một cách đầy nghiêm túc.
“Chị!” Bùi Điềm nhìn có vẻ rất gấp gáp, gần như cực kì đau khổ: “Chị phải cố gắng hơn chút nữa đấy!”
“Nếu không cố gắng thì chú nhỏ của em sẽ bị người phụ nữ khác cướp đi mất đấy!”
Tô Niệm Niệm vốn đã rất khó chịu, nhưng lại bị dáng vẻ của cô bé chọc cười.
“Thế em nói xem chị nên cố gắng thế nào?”
Bùi Điềm nắm tay thành nắm đấm, đưa ra kế sách: “Như vậy, chú nhỏ của em ngày mai sẽ được nghỉ làm.”
“Em sẽ bắt chú nhỏ dẫn em đi khu vui chơi, lại kêu thêm cả chị Sở Ninh, bảo chị ấy dẫn em đi.” Bùi Điềm cười đầy đắc chí, rồi cô bé lại gần sát bên tai Tô Niệm Niệm bô bô nói tràng lan đại hải.
Tô Niệm Niệm cảm động nhìn Bùi Điềm, lại dịu dàng vuốt đầu cô bé: “Điềm Điềm, sau này chị sẽ luyện cho em thêm nửa tiếng miễn phí luôn.”
Bùi Điềm: “…..”
Buổi tối, Tô Niệm Niệm nhận được tin nhắn của Bùi Điềm.
Hình nền của cô bé là chú heo con peppa, để gia nhập dòng tộc peppa lại đổi tên wechat thành heo nhỏ Điềm Điềm.
Năng suất làm việc của bạn nhỏ cực kì cao, gửi một kí tượng ‘OK” ý chỉ cô bé đã thành công.
Cùng lúc đó Sở Ninh cũng gọi điện đến, cô ấy rất ngạc nhiên: “Điềm Điềm, em của tớ vừa mới bảo tớ đi khu vui chơi cùng con bé, thế vậy mà còn có cả cậu nhỏ của tớ đi theo nữa.”
“Em gái của tớ đặc biệt bảo là nhất định phải dắt cậu theo.” Sở Ninh có hơi khó hiểu, “Sao mà tớ cứ thấy là lạ vậy?”
Tô Niệm Niệm không nói gì, trong lòng thầm nói xin lỗi với Sở Ninh, người vô tình biến thành công cụ.
Cô bình tĩnh đùn đẩy: “Thế sao? Tớ đi thì liệu có phải không tốt lắm không?”
Sở Ninh quả nhiên bị kéo theo chủ đề khác: “Ai nói chứ? Sao lại không tốt?!”
Cô ấy đột nhiên bật cười: “Vừa hay ngày mai để cậu nhìn thấy người cậu nhỏ đẹp như tranh của tớ.”
Sáng sớm hôm sau, Tô Niệm Niệm bắt đầu trang điểm, chọn quần áo.
Làm xong tất cả cô chậm rãi đi ra khỏi phòng, ai ngờ lại nhìn thấy Tô Diệm đang cầm bình nước đứng hiên ngang ở đó.
Anh nhìn có vẻ không tỉnh táo lắm, đầu tóc hơi rối, có lẽ là đến phòng khách lấy nước, nhìn thấy cô anh hơi ngạc nhiên, bất ngờ mở to mắt.
Tô Diệm đánh giá từ trên xuống dưới Tô Niệm Niệm, “Em tô tô vẽ vẽ lên mặt mình như cái bảng màu ấy, đi đậu vậy?”
Tô Niệm Niệm cố nhịn không động thủ với anh, “Em đi chơi.”
“Đi đâu chứ?” Tô Diệm nghi ngờ nhìn cô, “Anh trai của em một tuần được có duy nhất ngày nghỉ này, còn không biết ở nhà với anh.”
“Khu vui chơi.”
“Đi cùng ai?” Tô Diệm nghi ngờ nói.
Tô Niệm Niệm nhịn lại, “Sở Ninh.”
“Hết rồi?”
Tô Niệm Niệm: “Còn có em gái của cậu ấy, bạn nhỏ mà em dạy kèm.”
“Về sớm chút.” Tô Diệm không hỏi nhiều nữa, lại uống ngụm nước rồi nhấc chân rời đi.
Tô Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm.
Mãi cho đến khi Sở Ninh gửi tin nhắn đến.
“Cậu nhỏ của tớ thuận đường với cậu nên đón cậu trước. Sợ cậu không tìm thấy cậu ấy nên tớ gửi số liên lạc qua.”
Sau đó Sở Ninh gửi một dãy số điện thoại qua.
Tô Niệm Niệm lập tức lưu lại.
Số điện thoại√。
Trong lúc đợi, cô đã nhập chuỗi số này vào hộp tìm kiếm WeChat và một biểu tượng ngay lập tức xuất hiện.
Gần như sợ mọi người không chắc chắn về danh tính của mình, ảnh đại diện của ID WeChat còn để thông tin trường đại học A, tên wechat hiện ba chữ--- Bùi Ngôn Khanh.
Nhịp tim của Tô Niệm Niệm đập loạn xạ, do dự một lát rồi bấm nút kết bạn, cô đang định viết lí do chính đang để gửi lời mờ thì ai ngờ một giây sau màn hình điện thoại nhảy lên thông báo kết bạn thành công.
Hả? Không cần điều kiện, ai cũng có thể kết bạn?
Người đến không từ chối!? Đây không phải là lãng phí tình cảm của cô sao!
Tô Niệm Niệm đầy dấu chấm hỏi, thậm chí còn tự hỏi liệu mình có thêm tài khoản giả hay không, đang định vào vòng bạn bè để xem thì lại bị tiếng còi làm cho giật mình.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, lại nhìn thấy Bùi Ngôn Khanh hạ cửa kính xuống, đôi mắt đen láy lướt nhìn qua khiến trái tim như mặt hồ của cô trở nên gợn sóng.
Đôi mắt Tô Niệm Niệm nhất thời sáng lên, đôi môi không tự chủ được mà cong lên, lại sợ mình thể hiện quá rõ nên cô cố gắng kiềm chế cơn vui sướиɠ lại.
Cô vô thức muốn mở cửa ghế phụ ra, nhưng khựng lại và rút tay về, đi xuống hàng ghế sau.
Sau khi ngồi lên xe, Tô Niệm Niệm mỉm cười chào hỏi: “Đại mỹ nhân, chào buổi sáng.”
Mi tâm Bùi Ngôn Khanh giật giật, im lặng một lúc lâu, anh nhìn người ngồi sau qua gương chiếu hậu.
Không khiểu vì sao, anh lên tiếng: “Lần này nguyện ý coi tôi là tài xế rồi?”
Tô Niệm Niệm cố che giấu ý cười trên môi, kéo dài giọng nói ra, “Em hiểu rồi.”
Bùi Ngôn Khanh: ?
Nói xong Tô Niệm Niệm xuống xe, đi lên mở cửa trước, “Muốn em ngồi phía trước thì phải nói sớm chứ.”
Cô mỉm cười khiến cho đôi mắt cũng hơi tạo thành vòng bán nguyệt: “Như này không phải được rồi sao?”