Nở Rộ

Chương 51: Phương Diệc Thành và Tiểu Ma

Tiểu Ma thấy thế giới này thật chẳng công bằng chút nào, sao lại có người đẹp trai đến thế cơ chứ?

“Đây là Tiểu Ma, đồng nghiệp của em. Còn đây là Phương Diệc Thành, bạn của tớ.” Cố Yên bình thản giới thiệu.

“Chào em!” Phương Diệc Thành lịch sự chào.

Tiểu Ma cũng cười và gật đầu chào lại: “Chào anh, Phương Diệc Thành.”

Anh ta có đôi mắt thật đẹp, nhìn vào đôi mắt ấy, Tiểu Ma cũng có thể nhận ra anh ta rất yêu Cố Yên. Nhưng sao mình lại không phải người gặp anh ta trước nhỉ? Một người đàn ông tốt như vậy! Tiểu Ma trộm nghĩ, mà cũng chỉ là trộm nghĩ mà thôi.

Có thể nói Tiểu Ma là người bước qua rừng rậm cũng không hề vương một cành lá trên người, sao có thể rơi vào tay người đàn ông đang say mê người phụ nữ khác như thế này chứ? Chuyện hèn kém đó nhất định không thể xảy ra với cô.

Vậy mà, người đàn ông say mê người phụ nữ khác đang đứng trước mặt cô nhẹ nhàng vài câu: “Chào em, tôi là Phương Diệc Thành”, trái tim Tiểu Ma như đổ sụp hoàn toàn. Thật khốn nạn…

Khốn nạn thì khốn nạn luôn!

Chết rồi! Đầu dây bên kia, Tiểu Ma làm mặt quỷ trong gương, Lý Tiểu Ma, lần này thì cô xong rồi, tiếng sét ái tình đã đánh trúng tim cô rồi.

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, ngọt ngào đến nao lòng.

“Em có thể giúp tôi một việc không?”

“Việc gì hả anh?” Được thôi, được thôi, việc gì em cũng có thể giúp anh!

“Anh… có thể phiền em giả vờ làm người yêu của anh không?”

“Vì sao?” Vì sao lại phải giả vờ?

“Bởi vì… Xin lỗi, anh thật hồ đồ. Anh xin rút lại lời mình đã nói, em cứ xem như anh chưa từng gọi đến. Anh thật sự xin lỗi!” Phương Diệc Thành do dự nói.

“Rõ ràng là anh gọi tới rồi, làm sao lại có thể xem như anh chưa từng gọi… A lô! Phương Diệc Thành, anh đừng cúp máy! Bản cô nương đây sẽ giúp anh.”

“Cảm ơn em!” Anh chần chừ một lát rồi nói.

“Đừng khách sáo, anh phải bao ăn, bao uống đấy, những lúc em rủ anh đi ra oai trước mặt bạn bè em anh cũng không được nói có việc bận, và còn nữa, không được phim giả tình thật, khi em đã thích ai đó thì anh cũng phải biến mất vô điều kiện, không được bám theo em.”

Giọng nói phía đầu dây bên kia bớt căng thẳng đi nhiều, thậm chí còn cười vài tiếng, tiếng cười nhẹ nhàng, dễ nghe truyền đến tai Tiểu Ma, trái tim cô bị tiếng cười của anh mê hoặc rồi. Cứ như thật sự đã gặp được tình yêu.

Lúc đó, Tiểu Ma nghĩ rằng tình yêu hoá ra cũng chỉ như một vở kịch thoáng qua, cô đâu biết, có một câu nói thế này: tình yêu là sự gặp gỡ đau thương nhất.

Phương Diệc Thành thuộc típ đàn ông hoàn hảo. Anh luôn phong độ đầy mình, nụ cười mê hoặc. Tiểu Ma cứ nhảy lên nhảy xuống, anh sẽ ở bên cạnh canh chừng, thỉnh thoảng cô trượt chân, anh nhất định sẽ đưa tay ra đỡ, nhẹ nhàng nói với cô: “Cẩn thận chút đi!”

Tại sao Cố Yên lại không cần anh ấy nhỉ? Câu hỏi này cứ luẩn quẩn nơi đầu lưỡi của cô đến hàng chục lần, cũng có vài lần Cố Yên đứng trước mặt, suýt nữa cô đã buột miệng nói ra.

Cũng may mà chưa hỏi…

Lương Phi Phàm đầu đất hùng hổ kia cứ ngồi im như vậy, bừng bừng sát khí. Thể hiện mình là kẻ chiến thắng đấy à? Nhưng, sự khác biệt của Phương Diệc Thành và anh ta không phải ở chỗ đó.

Cố Yên đối với bất kỳ ai cũng trưng ra vẻ bất cần, chỉ duy nhất với Lương Phi Phàm là trong ánh mắt cô có chút gợn sóng. Lương Phi Phàm nhìn người khác bằng ánh mắt lạnh nhạt, vô tình, nhưng khi nhìn về phía Cố Yên lại vô cùng ân cần, nhẹ nhàng, tình cảm như câu thơ: “Nước hồ dù đào sâu nghìn thước, không đủ đong đầy tình anh.”

Tình ý ấy, hoặc là ngọt ngào nhấn chìm Cố Yên, hoặc như dòng nước lũ cuốn trôi tất cả kẻ địch. Anh Phương à, phen này em đã cứu cái mạng của anh rồi đấy! Tiểu Ma tự đắc ý.

Nhưng chiếc ly kia đã bóp nát trái tim cô. Thuỷ tinh đâm vào tay Phương Diệc Thành, còn trái tim Tiểu Ma nhỏ máu.

“Anh bị điên à!” Cô vừa khóc vừa mắng, nắm lấy tay anh.

Phương Diệc Thành lấy chìa khoá xe, ánh mắt lạnh băng, không nói một lời.

Cô không yên tâm, vội vàng mở cửa, ngồi lên xe. Phương Diệc Thành không hề để ý đến cô, hoặc có lẽ, mắt anh không nhìn thấy cô.

Đợi dưới nhà Cố Yên, trong xe bật nghe bản nhạc Saxophone du dương. Phương Diệc Thành gõ ngón tay theo điệu nhạc, ánh mắt Tiểu Ma mơ màng nhìn anh, trong lòng căng thẳng, khúc nhạc này cô đã từng nghe, một bản nhạc kinh điển nhiều năm trước: Đợi em, là điều đẹp nhất anh từng làm.

Nhìn Cố Yên và Lương Phi Phàm ôm hôn nhau, không khí hạnh phúc, đắm đuối đến mức người đang ngồi trong xe cũng cảm nhận được. Phương Diệc Thành tay siết chặt vô lăng, vết thương ở tay toác ra, máu tươi từng giọt tí tách rơi xuống sàn xe, loang thành một mảng đỏ rợn người.

Tiểu Ma nhìn chằm chằm, chợt bừng tỉnh, khóc oà lên.

Mượn rượu giải sầu, tình cảnh bi đát là thế…

Tiểu Ma cảm thấy xấu hổ vô cùng, tình cảnh bi đát như vậy mà cô còn hùa vào, thực sự là… tội lỗi.

“Phương Diệc Thành… à, anh sống ở đâu vậy…” Cô buồn bã lay người anh. Tiểu Yên, Tiểu Yên… Người ta đã không thèm cần anh, gọi làm gì nữa!

Thời gian đã muộn lắm rồi, Tiểu Ma đành phải đưa anh về chỗ cô ở.

Tửu lượng của Phương Diệc Thành quả thực rất tốt, không la hét, không nôn, chỉ có bước đi hơi xiêu vẹo, miệng lảm nhảm những câu chữ làm cô thấy bực mình.

Về đến nhà, cô đặt anh lên chiếc giường duy nhất, anh chau mày ngủ, mặt hơi đỏ, có vẻ đang rất khó chịu. Tiểu Ma nghĩ, có lẽ nên lấy khăn lau qua cho anh, anh nhất định là người ưa sạch sẽ, ngủ mà cảm thấy mình chưa tắm rửa thì sẽ thấy khó chịu lắm.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Ma phục dịch một người đàn ông. Cầm khăn ấm lau mặt cho anh, xuống dưới chiếc cằm rắn rỏi của anh, cởi sơ mi ra là bộ ngực săn chắc, trên đó có rất nhiều vết sẹo, bình thường trông anh thư sinh như vậy, giờ cởϊ áσ ra… quả là một trang nam tử mạnh mẽ.

Mặt Tiểu Ma ửng đỏ, cô nhẹ nhàng lau qua cho anh rồi cài lại khuy áo. Tay anh bỗng chợt quàng tới, ôm chầm lấy cô, cô không giữ được thăng bằng, “ớ” lên một tiếng rồi ngã xuống người anh.

Mắt anh rực sáng, không còn cảm giác say, mà ngược lại, thần thái rất tỉnh táo, anh nhìn cô gái đang nằm sát mình, miệng không ngớt gọi: “Tiểu Yên… Tiểu Yên… Tiểu Yên…”

Sự chân thành và vẻ đau khổ của anh như liều thuốc độc, Tiểu Ma vô tình bị trúng liều thuốc độc đó, thuốc đã ngấm vào ngũ tạng, không thuốc nào chữa được.

“Là… là… Diệc Thành…” Bàn tay cô vuốt nhẹ trên mí mắt của anh. “Em là Tiểu Yên đây.”

“Đừng gọi nữa… em ở đây, đang trước mặt anh đây, Diệc Thành, anh nhìn đi…” Đêm hôm ấy, giọng nói nhẹ nhàng, êm ái của cô đã khắc sâu vào trí nhớ của Diệc Thành.

Ánh mắt say đắm điên cuồng, cảm xúc đè nén lâu nay nhờ có rượu và sự ưng thuận của cô đã làm anh bùng nổ, vậy là, một cơn bão sắp ập đến.

Phương Diệc Thành rất vội vã, quần áo của cô còn chưa kịp cởi hết, anh đã cứ thế đi thẳng vào. Đây là lần đầu của Tiểu Ma, đau rát, bên dưới có cảm giác như đang bị xé làm đôi, không nói được lời nào. Có lẽ thần thái trong cái chau mày của cô giống với người nào đó, Phương Diệc Thành phủ phục trên người cô, nhẹ nhàng hôn cô và thủ thỉ bên tai: “Đau lắm phải không em?”

Tiểu Ma miễn cưỡng nhằn ra được mấy từ: “Anh… nói… xem?”

Phương Diệc Thành cười tình cảm, cắn vào cằm cô. Cô đã yêu người đàn ông này mất rồi.

Thời khắc này, xá© ŧᏂịŧ cô mặc dù rất đau, nhưng họ lúc này cùng hoà vào làm một.

Đêm đó, Phương Diệc Thành biến thành con người mà Tiểu Ma chưa từng gặp.

Quá nhiều rượu và quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khi Phương Diệc Thành tỉnh dậy đã là trưa hôm sau. Căn phòng lạ lẫm, anh một mình nằm trên giường, thân thể anh chắc chắn đã được lau rửa, nhưng… anh là người đàn ông từng trải, anh biết chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ có điều, cô ấy là ai? Tại sao trong trí nhớ mơ màng của anh, dường như là… Tiểu Yên…

“Tỉnh rồi à?” Tiểu Ma đẩy cửa bước vào, cười ngượng ngùng. Ánh mắt thẫn thờ, ngạc nhiên lúc anh nhìn cô như một mũi dao nhọn đâm vào tim cô.

Phương Diệc Thành trầm tư ngồi dậy, anh không biết phải nói gì lúc này.

“Em… đợi anh chút, anh đi tắm qua.” Anh nghĩ một lúc rồi nói với cô.

Tiểu Ma cười.

Anh mặc quần áo chỉnh tề rồi bước ra. Tiểu Ma đang bận rộn bên bàn ăn, nhìn anh bước ra, cô vội vã lên tiếng: “Phương Diệc Thành, anh quả là người mẫu, bộ đồ này là của chồng cũ em để lại, nhưng anh mặc trông còn vừa vặn hơn đấy.”

Phương Diệc Thành cười lịch sự.

“Ăn cơm, ăn cơm!” Tiểu Ma đưa đũa cho anh.

Phương Diệc Thành nhận lấy đũa, nói: “Tiểu Ma, sắp tới em dành chút thời gian, anh muốn qua thăm bố mẹ em.”

Tay Tiểu Ma run run, nhìn anh chằm chằm: “Phương Diệc Thành, anh đang đùa đấy à? Bắt em phải chịu trách nhiệm với anh ư? Ép cưới à?”

Phương Diệc Thành với tay lấy chiếc muôi trên tay cô, bình tĩnh múc cho cô bát canh, đưa đến trước mặt cô, giọng điệu ôn tồn: “Việc anh đã làm, anh sẽ chịu trách nhiệm, có điều…” Anh cúi mặt, ánh mắt nhìn xa xăm. “Em không chê anh là được.”

Tiểu Ma không thèm để tâm, hắng giọng một cái: “Em làm sao có thể không chê anh được! Tiểu Ma em là ai chứ? Em mà lại cần đồ hàng thải như anh à?”

Diệc Thành không giận, cười trừ.

“Hơn nữa, những người qua đêm với em nhiều lắm, ai cũng muốn cưới em, như thế chẳng phải em sẽ phải chạy trốn hôn nhân khắp thế giới à?”

Phương Diệc Thành bán tín bán nghi, dò xét: “Tất cả đều là quá khứ, anh không quan tâm. Nhưng anh nhất định phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình.”

“Khốn kiếp, chẳng qua là uống say rồi lên giường với nhau thôi mà, anh đang ở thời đại nào thế?” Vẻ mặt Tiểu Ma hững hờ. “Chúng ta đều là người lớn rồi, anh không cần phải thế… Biết anh thế này em đã không dụ dỗ anh?”

Phương Diệc Thành trầm tư.

Tiểu Ma mặc kệ, tiếp tục ăn uống, sự yên lặng giữa hai người bị tiếng chuông điện thoại của Diệc Thành phá tan.

“Đại ca à, tối qua đi đâu đấy? Từ hôm qua đến giờ gọi cho anh ít nhất cũng mười mấy cuộc điện thoại.” Lý Nham hờn trách.

“Nói đi!” Phương Diệc Thành nhìn Tiểu Ma, cô vẫn không để ý nghe ngóng gì cả, chỉ chăm chú gặm đùi gà.

“Có nhiệm vụ rồi, anh về ngay đi. Một tiếng nữa là phải xuất phát, sếp còn thiếu nước phát lệnh truy nã anh nữa thôi, lúc anh đến thì phải cẩn thận đấy.”

Phương Diệc Thành cười một tiếng, nói “biết rồi”, sau đó cúp máy.

Quay người lại, anh ngại ngùng giải thích với Tiểu Ma: “Trong đội có nhiệm vụ, anh phải đi đây. Chúng mình… đợi anh về rồi nói tiếp nhé!”

Tiểu Ma không thèm quan tâm, phẩy tay, và một miếng cơm to: “Đi đi! Đi đi!”

Tiếng cửa đóng lại cái “cạch”, nước mắt Tiểu Ma lã chã rơi xuống bàn. Miệng không ngừng nhét đầy thức ăn, cô như muốn ăn hết mọi thứ.

Từ tối qua đến giờ cô chưa ngủ, nhìn vẻ tuấn tú của anh khi ngủ say, trong lòng cô thấy ngọt ngào làm sao! Khốn kiếp, thật là đê tiện.

Sáng sớm cô quờ quạng tay chân bước xuống giường, gượng đau rát để đi ra ngoài mua cho anh bộ đồ, sau đó lại đi mua đồ ăn, về tỉ mỉ làm cho anh từng món.

Anh ngủ ngon trên giường, cô đeo tạp dề nấu nướng trong bếp, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Phương Diệc Thành, tốt nhất anh đừng tỉnh dậy, Tiểu Ma cười thầm, trộm nghĩ.

Nhưng anh vẫn tỉnh dậy, trở lại là người đàn ông điềm đạm Phương Diệc Thành, ánh mắt thất vọng của anh làm vỡ tan bao mơ tưởng của cô. Anh lại trở về là Phương Diệc Thành mà chỉ có Cố Yên trong lòng mà thôi.

Nuốt ngụm canh cuối cùng vào bụng, nhưng dường như không trôi xuống được nữa, bụng căng đến đau cả người, dạ dày nở hết cỡ, đau âm ỉ, sau đó truyền đến tim, tim cô cũng đau nhói.

Tiểu Ma lấy tay bụm miệng, chạy ào vào toilet, khạc một tiếng, nôn ra hết.

Phương Diệc Thành, tại sao anh không phải là thứ có thể ăn chứ? Tôi mà nôn ra được con người anh trong trái tim tôi thì tốt biết mấy, coi như chưa hề xảy ra chuyện gì, được như vậy thì tốt biết bao.

Thế giới này có lẽ có một người mà bạn chỉ gặp một lần thôi cũng không dứt ra được, chẳng qua là đa số mọi người đều chưa gặp mà thôi, nên mới cho rằng người đó không tồn tại.

Ước gì… ước gì mình là một trong những người chưa từng gặp đó. Phương Diệc Thành, nếu như không gặp anh, bây giờ tôi đã vui vẻ biết bao nhiêu!