Nhiệt độ cơ thể cao của anh bủa vây lấy cô, dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt xung quanh cô, xua tan sự lạnh lẽo của cô, làm nhiệt độ cơ thể cô cũng tăng theo, như muốn cháy bùng lên với anh……
Loại cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ này làm Bạch Chỉ thấy sợ hãi một cách khó hiểu.
“Làm sao vậy?” Sở Mạch Diễn thấy Bạch Chỉ vẫn luôn im lặng, đặc biệt là cặp mắt đỏ rực xinh đẹp kia, không ngừng thay đổi, anh cúi đầu hỏi cô một cách nhẹ nhàng.
“Không…” Bạch Chỉ lắc đầu.
“Em sợ hãi.” Sở Mạch Diễn nói.
Bị anh nói trúng, Bạch Chỉ cắn môi, không nói lời nào.
“Nói cho anh, em đang sợ cái gì?” Anh chăm chú nhìn cô thật kỹ, hỏi:
“Sở Mộ, anh buông em ra được không?” Cô không trả lời vấn đề của anh, mà nhỏ giọng cầu xin.
Sở Mạch Diễn nhìn bộ dạng cẩn thận của cô, ánh mắt trầm xuống:
“Em đang sợ anh.”
Tự nhiên cô bé này lại đang sợ anh!
Điều này làm tâm trạng anh tụt hẳn xuống, ngực như bị thứ gì đè nặng, ánh mắt anh trở nên tối sầm lại.
Nhưng anh lại không buông cô ra, mà là đem cô ôm chặt hơn, dường như càng muốn nhanh chóng đem cô cọ sát vào cơ thể chính mình.
Sao cô có thể sợ anh được?
Cô là vợ của Sở Mạch Diễn cơ mà…
…
“Sở Mộ, nhưng em hơi khó thở…Khụ khụ…” L*иg ngực người con gái phát ra một cơn ho khan một cách khổ sở.
Lúc này Sở Mạch Diễn mới ý thức được bản thân đã dùng quá nhiều lực, thế nhưng mất bình tĩnh.
Tại sao lại như vậy?
Này quá không giống phong cách của anh!
“Rất xin lỗi…” Anh vội vàng buông cô ra.
Được thả tự do, Bạch Chỉ thở gấp từng nhịp.
“Khá hơn chút nào không?” Người đàn ông vô cùng quan tâm mà nhìn cô chăm chú.
“Ừ…Hắt xì…”
“Đồ ngốc, mặc quần áo vào, đừng để bị cảm.”
Sở Mạch Diễn thấy thế hơi nhíu mày, vội vàng cong lưng, thay cô kéo quần áo vào.
Đèn thủy tinh trên trần nhà chiếu sáng mờ mờ, tia sáng mờ nhạt, Bạch Chỉ nhìn người đàn ông cao lớn đang quỳ trước mặt mình, ngón tay thon dài đang giúp cô cài từng chiếc cúc áo.
Động tác anh không thành thạo lắm, có đôi khi cài nhiều lần mới được, dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu, nhìn về phía cô, có hơi xấu hổ mà nói: “Lần đầu tiên giúp người khác cài cúc, không có kinh nghiệm…”
Lúc nói chuyện, đôi mắt đen như ngọc sáng rực rỡ của anh tỏa ra sự mê hoặc lòng người.
“Sở Mộ, anh biết em sợ gì không?” Cái miệng nhỏ của Bạch Chỉ mấp máy, cô ngẩng đầu, nhìn bộ dạng phía trước, nhẹ nhàng nói:“Bởi vì trước đây em chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với người khác…”
Sở Mạch Diễn nghe vậy hơi sững sờ, ý cô là…
“Thời buổi này mà nói, những đứa bé mẫu giáo đã biết yêu, nhưng chính em lại chưa từng có một mối tình nào…” Bạch Chỉ nhìn thấy sự sững sờ của anh, cô không khỏi tự chế giễu bản thân: “Vừa nãy là nụ hôn đầu. Đã 21 tuổi rồi, mà nụ hôn đầu tiên vẫn còn, có phải rất mất mặt không?”
Cô gái này chưa từng yêu đương!
Sở Mạch Diễn có chút ngoài ý muốn, ở cái thế giới rộng mở này, người như cô quả thực không nhiều, nhưng cũng không phải không có, kỳ thật anh…
“Đồ ngốc, chuyện này có gì mất mặt? Về sau anh cùng em yêu đương.” Sở Mạch Diễn giúp Bạch Chỉ cài nốt chiếc cúc áo cuối cùng, sau đó dùng cặp mắt đen láy nhìn cô một cách đặc biệt dịu dàng: “Về sau anh và em nói chuyện yêu đương cả đời, được không?”
Cùng anh nói yêu đương cả đời …Nghe có vẻ rất tuyệt!
Thời khắc này, Bạch Chỉ vẫn luôn không trông đợi vào tình yêu, thế nhưng trong lòng có hơi mong đợi.