Điên Đảo Mộng Tưởng

Chương 73: Lật Ngược

Sau khi quăng Đình Trường đã đời thì con quỷ tiếp tục túm đầu anh, đập mạnh mấy phát xuống đất. Máu từ trán đổ ra lênh láng. Nó khoái lắm, cúi đầu lè lưỡi ra liếʍ.

Lâu lắm rồi mới có ác quỷ có vị máu ngon đến vậy, nên nó thưởng thức bữa ăn này rất ngon miệng. Con quỷ số hai, vốn là đứa bị Đình Trường đột kích đã bắt đầu lồm cồm bò dậy, nó ngửi thấy vị máu, nó cần máu. Nó nhanh chóng chạy lại chỗ bạn mình, thấy Đình Trường vẫn nằm im bất động nên ra siết chặt tay mình lại thành nắm đấm, đấm thật mạnh vào lưng anh. Cơn chấn động lan đến nội tạng, phổi Đình Trường bị chèn ép muốn vỡ ra. Anh đau đớn rên lên, nhận lại chỉ là những trận đánh đập không hồi kết.

Hai quỷ canh cổng thay phiên đấm đá mọi chỗ, trên thân thể anh không chỗ nào là còn lành lặn. Xương đùi bị tụi nó chèn ép đến tụ máu, mặt mũi sưng phồng lên, chẳng còn nhìn thấy rõ dung mạo ra sao.

Con quỷ đầu tiên chưa bao giờ cảm thấy đủ với trò chơi trừng phạt, nó cầm lấy cánh tay rũ rượi của anh, cười gằn mấy tiếng, bẻ ngược về lên đằng đầu anh. Đình Trường cảm thấy như tay mình sắp bị chặt đứt đến nơi vậy, bóng tối bủa vây đầu óc anh, thị giác bị ngưng trệ, chỉ có dòng thời gian thì vẫn tiếp tục trôi.

Có lẽ, anh sẽ chết ở đây. Đình Trường thầm nghĩ, thϊếp đi bởi sức mạnh cường đại thuộc về hai con quỷ canh gác này.

Thật ra về sức mạnh, Đình Trường vốn mạnh hơn hai con quỷ này rất nhiều. Tuy nhiên việc chuyển đổi đột ngột qua hình dạng ác quỷ khiến cho cơ thể anh chưa thích ứng kịp hoàn toàn nên khó lòng sử dụng toàn bộ năng lực. Và hậu quả của việc này chính là anh không thể đấu lại hai con quỷ đang điên cuồng hành hạ mình kia.

Đình Trường khó nhọc thở mấy cái, anh muốn tìm cách để thoát khỏi tay của những bọn quỷ độc ác này. Nhưng đầu anh đau quá! Máu đã chắn hết tầm nhìn của anh tự khi nào, làm anh loay hoay mãi vẫn không thể thoát ra.

Tụi quỷ vẫn chưa thoả mãn với màn hành hạ này, tụi nó còn muốn khiến anh đau đớn nhiều hơn nữa, thế là bọn chúng nghĩ ra một cách, chính là bẻ gãy hết tứ chi của anh. Tiếng gào thét vang vọng khắp nơi, Đình Trường đau đến ngất đi.

Ngay khi bóng tối vừa bủa vây, thì trái tim anh bất chợt đập loạn mấy cái. Dòng máu quỷ dữ đang dần dung hoà vào thân thể người phàm, từng chút ăn mòn đi chút nhân tính còn lại của Đình Trường. Một trận hoa mắt kéo đến, anh thấy trước mắt nhoè hẳn đi, chỉ còn thứ ánh sáng thuộc về sự choáng váng.

Anh hít vào một hơi, dùng sức thét lên. Tiếng thét của anh tựa như thanh kiếm đã được mài kỹ, trong không khí bắn ra tứ phía, đánh bay tụi quỷ văng xa ba mét. Anh bò dậy, cơ thể nhanh chóng phục hồi. Vết thương trên trán đã lành hẳn, giờ chỉ còn là một vết xước đã khô.

“Bọn mày đánh có vui không?” Anh cười gằn đá một cước vào bụng tụi nó, từ trong tay anh hiện ra một luồng khí đen được vuốt bén, trông chẳng khác kiếm là bao. Anh vung tay, con quỷ số một rêи ɾỉ, cánh tay đứt lìa, máu bắn tung toé, dính trên mặt anh.

Anh đưa lưỡi ra liếʍ, giác quan được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mọi thứ xung quanh chợt trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Sức mạnh được tăng cao, anh đá vào bụng con quỷ đầu tiên, mũi chân hơi xoắn lại khiến thịt của nó thành một hình lốc xoáy. Nội tạng nó âm ỉ, anh càng dùng sức hơn, vòng xoáy càng lớn hơn, cuối cùng tạo thành một lỗ thủng to đùng. Anh đá xuyên qua người nó, xương sườn nó gãy vụn, gục ngã dưới chân anh. Đình Trường quét mắt sang con thứ hai, thấy nó đang phẫn nộ, thiếu điều muốn một răng xé xác anh.

“Lại đây!”

Anh ngoắc tay, cười đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Nó rút ngắn khoảng cách của anh và bằng ma thuật, làn khói đen tụ lại, trở thành một cây búa khổng lồ đập nát mặt đất. Anh nhảy lên, tránh khỏi thứ vũ khí khủng khϊếp ấy. Con quỷ không quan tâm đến điều gì nữa, nó cứ vung búa qua lại, đất đá xung quanh bị chấn động, vỡ nát thành ngàn mảnh.

Đình Trường tụ khí thành gươm, dùng gươm đấu với búa. Khí đen thuộc về hai loại vũ khí bị chèn ép quá nhiều buộc phải nổ tung, cú nổ đó mạnh đến nổi làm anh với con quỷ văng ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn khó lòng đứng lên.

Cơn sang chấn làm đầu anh hơi choáng, nhưng lại đủ mạnh để hạ gục con quỷ đang tức giận kia. Nó đã bị phanh thây theo đúng nghĩa của từ đó, nội tạng văng lung tung, máu me đầy mình.

Anh không quan tâm đến cái chết của hai con quỷ đó nữa, anh xông thẳng vào địa ngục. Địa ngục trong mắt anh mang theo một màu ảm đạm, có phần nhàm chán hơn so với những gì anh nghĩ trong đầu.

Xung quanh một mảnh tĩnh mịch, chẳng có linh hồn nào hiện diện quanh đây. Thông thường ở cửa đầu tiên của địa ngục sẽ xuất hiện những linh hồn bị trừng phạt, nhằm giúp cho địa ngục thể hiện được sự đáng sợ của mình. Nhưng hôm nay, mọi thứ đều trở nên trống rỗng, mặt đất lỗ chỗ, bầu không khí ẩn hiện mùi máu càng làm cho suy đoán trong lòng Đình Trường trở nên chắc chắn.

Anh chạy thật nhanh về phía trước, âm thanh của kim loại va nhau càng khiến cho hai tai anh ù hẳn đi. Dường như thính giác của anh trở nên tốt hơn rất nhiều, nên mới có thể nghe rõ tiếng gào thét đau đớn đến xé lòng của người anh yêu. Khải Luân đang đau lắm, anh có thể cảm nhận rõ được điều đó, tay chân anh lạnh hẳn đi, nhịp tim càng lúc càng tăng cao. Anh gắng sức chạy nhanh hơn, chẳng rõ mình đã chạy đi bao lâu, chỉ biết khi hình bóng người thương đã hiện diện trong đáy mắt, thì đó chính là lúc chúa tể địa ngục chuẩn bị tiễn Khải Luân lên đường.