-
Mọi người đừa giỡn suốt chặng đường trở về tới đỉnh Bát Xích, Tề Tiêu Loan lặng lẽ dẫn theo sư huynh sư tỷ, cả ba cùng nhau đào ra bình rượu ủ lâu năm dưới cây của sư phụ.
Sau đó đu đeo theo sư nương dùng rượu này làm bánh trôi ủ rượu cho bọn hắn, cả bọn đều uống đến say tỉ bỉ, Bùi Chiêu Minh ở trong linh phủ nằm trên giường nhỏ ngáy ngủ, sư huynh sư tỷ nằm dưới tàng cây cũng say đến bất tỉnh, Tề Tiêu Loan xoa tay canh me chuẩn bị luột bọn họ một ít đồ, liền nhìn thấy sư phụ cầm phất trần từ nơi xa chạy vội lại.
Hắn sợ tới nỗi nấc cụt, kéo sư huynh sư tỷ đứng dậy liền bắt đầu chạy, sư huynh lúc chạy cũng không quên tiện tay bưng nồi chạy theo.
Chỉ còn sư phụ ở phía sau vừa đuổi theo vừa kêu, "Mấy tên nhóc không lương tâm kia, các ngươi ít nhất phải chừa ta một ngụm chứ!"
Đáng tiếc lòng bàn chân ba ngươi như bôi dầu, chạy nhanh không nghe thấy.
-
Tề Tiêu Loan ngồi xếp bằng trong linh phủ, lật xem từng trang của một quyển sách nhỏ mà Bùi Chiêu Minh tự giác viết ra, bên trong là tràn ngập chữ miêu tả những thứ mà y không thể đưa ra ánh sáng.
Sau đó tự nhiên hắn liền hiểu lý do tại sao *chó vàng nhỏ lại là màu vàng.
*ý nói đầu óc của Bùi Chiêu Minh toàn những thứ đen tối (ở bên Trung những thứ đen tối thường có màu vàng)
Tề Tiêu Loan ngẩng đầu nhìn Bùi Chiêu Minh đang quỳ gối ngay thẳng trên đệm mềm ở một bên.
"Hừm..... — còn có —, a, hay là —?" Tề Tiêu Loan liệt kê sơ qua mấy thử viết trong vở, "Chúng ta chơi trước mấy cái này sao?"
Vốn dĩ Bùi Chiêu Minh tưởng rằng sẽ bị la rầy một trận, nghe xong vẻ mặt y mờ mịt chớp mắt, "?"
"Thẩn thờ gì vậy?" Tề Tiêu Loan nhịn cười kéo tóc Bùi Chiêu Minh.
"Tiểu sư thúc...." Bùi Chiêu Minh từ từ đứng dậy, mắt toả sáng lấp lánh.
"Hửm?"
"Thích người."
Y như chó lớn đè tiểu sư thúc xuống vừa hôn vừa liếʍ, lại còn thỉnh thoảng khẽ cắn nhẹ vài cái.
"Ừ, ta biết rồi," Tề Tiêu Loan ngửa đầu cắn nhẹ chóp mũi Bùi Chiêu Minh, "Ta cũng thích em."
-
Thần hồn Tề Tiêu Loan sau khi ở trong Thuần Dương Chi Thể của Bùi Chiêu Minh đã được nuôi dưỡng, đã có thể thích ứng với cơ thể của con rối.
Sư nương đã nghiên cứu mấy kỹ xảo này đã nhiều năm, cho nên đạy hắn làm con rối đương nhiên dễ như lật bàn tay.
Mà một thiên tài như Tề Tiêu Loan tất nhiên học tập như có tổ tiên giúp đỡ, tiến bộ vượt bậc, nhưng mà Bùi Chiêu Minh lại ngoài ý muốn ỉu xìu.
"Tiểu sư thúc," Y lắp bắp năn nỉ, "Không cần vào cơ thể con rối được không.... Ở nơi này không được sao ạ?"
Tề Tiêu Loan không khỏi bật cười, ôm Bùi Chiêu Minh vào ngực xoa nhẹ, "Em suy nghĩ gì vậy, làm như ta không trở lại đây vậy."
"Cơ thể con rối chỉ là cho chúng ta làm một vài chuyện dễ dàng hơn thôi, thời gian còn lại tất nhiên ta vẫn ở chỗ này cùng em thôi mà." Hắn cười gian, "Hơn nữa có cơ thể con rối thì mấy cái ý tưởng nhỏ đó của em chẳng phải dễ làm hơn sao?"
........ A, thì ra cơ thể con rối là để dùng như vậy sao. (cũng không phải)
Bùi Chiêu Minh được khai sáng.
Lúc sau quả đúng như theo lời của Tề Tiêu Loan, bất kể hai người có chơi trễ hay mệt đến cỡ nào cũng đều quay lại linh phủ, hai thần hồn rúc vô nhau ngủ ngon lành.
Cơ thể con rối sau khi rửa sạch cũng sẽ tự động biến thành người giấy nhỏ, lại lần nữa gắn vào vòng cổ trên người Bùi Chiêu Minh.
-
Mọi người ở đỉnh Bát Xích mấy ngày nay không ai có thể nhìn thấy Tề Tiêu Loan, đều thấy Bùi Chiêu Minh sử dụng cơ thể.
Bọn họ cũng không nghĩ nhiều, cho nên bọn họ cũng sẽ không biết
-
Tề Tiêu Loan bị giam cầm.
Hắn bị giam cầm trong cơ thể Bùi Chiêu Minh.
Hằng ngày như đại gia nằm trong linh phủ gác chân vuốt ve chó nhỏ.
Được người ta hầu hạ vô cùng tốt.
"Vui vẻ không?" Hắn lắc lắc xích có gắn lục lạc trên chân, "Lần sau còn muốn chơi cái gì?"
Bùi Chiêu Minh vẫy vẫy cái đuôi không tồn tại, xoa nhẹ mắt cá chân của tiểu sư thúc, "Tiểu sư thúc chọn là được."
"Hừm, vậy —?"
"Vâng." Bùi Chiêu Minh cười nhẹ giúip Tề Tiêu Loan gỡ xích chân ra.
-
Đôi mắt của Tề - đề nghị chơi trói buộc - Tiêu Loan bị bịt kín, kiên nhẫn để Bùi Chiêu Minh cầm một sợi dây ở trên người hắn vòng tới vòng lui, thắt nút lại.
Trói xong rồi, kế tiếp chính là tạo dáng.
Nhưng mọi chuyện lại không theo suy nghĩ của hắn, ngược lại hắn còn bị ôm vào trong lòng.
"?"
Tề Tiêu Loan cảm thấy hoang mang, "Làm sao vậy?"
"Như vậy là tốt rồi." Bùi Chiêu Minh vừa hôn lại vừa liếʍ vành tai sau của Tề Tiêu Loan, "Con chỉ muốn ôm tiểu sư thúc thôi."
Tạo dáng, nhưng mà cũng không có tạo dáng hoàn toàn.
Hắn bị trói tạo dáng trong lòng ngực Bùi Chiêu Minh, sau đó nghe tiếng hít thở quen thuộc.... ngủ.
Nếu mà so sánh thì Tề Tiêu Loan xác thật cứng đầu hơn Bùi Chiêu Minh một chút.
Chơi trói buộc với Bùi Chiêu Minh không hề có một tí áp lực tâm lý nào.
Hắn bắt chéo chân, ngồi trên ghế nghiên cứu quạt xếp trong tay, đồng thời cũng chú ý cái người bị cố định lại nằm trên giường.
Hắn luôn có thể nhạy bén pháp hiện ra sự hoảng loạn mờ mịt của Bùi Chiêu Minh, sau đó thả linh khí của mình ra bao bọc lấy người ta từ đầu đến chân mà an ủi.
Sau đó tiếp tục bắt chéo chân nghiên cứu quạt xếp.
Cây quạt này cướp lấy từ chỗ sư huynh đúng là đẹp.
Tất nhiên người nằm trên giường cũng thật không tồi.
-
Lại thêm một năm tổ chức đại hội đấu võ, Tề Tiêu Loan vẫn giữ lời hứa trước kia, tham gia đại hội lần này.
Bởi vì một cơ thể hai hồn quá phạm quy, Tề Tiêu Loan bị hạn chế, hai hồn bọn họ cần phải tách ra.
Tề Tiêu Loan khinh thường bĩu môi, sử dụng thân thể con rối đi lên đài đấu, đánh những người khác đến nỗi khóc hu hu.
Ở trong một đám ma gào quỷ khóc, chỉ có Bùi Chiêu Minh mắt toả sáng lấp lánh nhìn tiểu sư thúc không chớp mắt, trong thâm tâm hô to tiểu sư thúc của y quá đẹp trai.
-
Sau đó bởi vì Tề Tiêu Loan ở đại hội đấu võ lo thể hiện đánh đến nỗi làm đài đấu bị hỏng, liền bị sư phụ phạt đứng luyện công một giờ giữa trời nắng.
Chờ hắn khổ công rèn luyện xong quay trở về linh phủ, liền thấy Bùi Chiêu Minh trước sau như một muốn áp sát lại hắn.
Mọi người đều biết, do thể chất của Bùi Chiêu Minh và thần hồn của y có hương vị của ánh mặt trời ấm áp.
Mà đối với một Tề Tiêu Loan vừa đứng phơi dưới nắng một giờ —
Ai đυ.ng ta, ta xử lý người đó.
Kết quả cuối cùng không đành lòng cự tuyệt vẫn cho người ta ôm chặt vào lòng.
Bùi Chiêu Minh cũng rất hiểu chuyện chỉ dám ôm một lát, liền chạy đi tìm quạt quạt cho tiểu sư thúc, rất ngoan ngoãn.
-
Bùi Chiêu Minh là một nhóc biếи ŧɦái ngây thơ.
Tề Tiêu Loan xoa mông đối phương rồi kết luận, không có chút cảm giác nào hành vi của bản thân bây giờ cũng rất biếи ŧɦái.
Sau đó sắp tới hắn liền có thể mang theo nhóc biếи ŧɦái này ra cửa đi *du sơn ngoạn thủy rồi.
*du sơn ngoạn thủy: đi du lịch
"Tiểu sư thúc,...." Bùi Chiêu Minh nửa tỉnh nửa mơ chui vào ngực Tề Tiêu Loan, "Hành lý sắp xếp đủ hết chưa?"
"Xong hết rồi, chờ em tỉnh chúng ta có thể đi liền."
"Vâng, vậy con lại nằm một lát đây...."
Hai người hôm qua chơi tới đêm khuya.
"Ừ, ngủ đi, một lát ta sẽ kêu em."
-
Chuyện tình giữa Vũ Vi và đại trưởng lão không dài không ngắn, cũng rất đơn giản.
Không khác gì mấy câu truyện tiểu thuyết máu chó trên thị trường lúc bấy giờ.
Vũ Vi là thế thân của người trong lòng quá cố của đại trưởng lão.
Nàng đã phát hiện ra khi đang yêu đương với đại trưởng lão.
Khi biết chuyện, nàng rời khỏi đại trưởng lão, ra ngoài du lịch, lại ngoài ý muốn đi tới vực Thương Lan.
Nàng phát hiện phong ấn ở nơi đây đã bị tổn hại, các ma vật bên trong ngo ngoe rục rịch, vài ngày nữa chắc chắc sẽ phá vỡ được phong ấn, ra ngoài làm hại nhân gian.
Nàng vội vàng phát phù đưa tin về đỉnh Bát Xích.
Nhưng lúc ấy đỉnh Bát Xích đang có đại hội đấu võ, rất nhiều tin tức phức tạp bị gián đoạn, cho nên vài ngày sau mới có thể phát hiện thấy tin của Vũ Vi.
Chờ tới lúc bọn họ chạy tới, chỉ có thể nhìn thấy một phong ấn đã được tu bổ hơn phân nữa cùng những ma vật không hề lý trí đã chạy ra khỏi vực đang chém gϊếŧ lẫn nhau.
Đến nỗi Vũ Vi, lại không thấy một tung tích nào.
Dù cho Tề Tiêu Loan tiêu hao thể lực quá mức để đánh lui ma vật, cũng không có tìm được Vũ Vi.
Nàng đã tử vong.
Đại trưởng lão như bị bay mất hồn, thất thần nhìn vết máu trong vực, ngón tay bày trận run rấy.
Nếu mọi người trong đỉnh Bát Xích đến sớm hơn một chút, phù đưa tin được tìm thấy sớm hơn một chút, hay là, nếu đỉnh Bát Xích có thể phát hiện phong ấn bị buông lỏng sớm hơn một chút.... Có phải Vũ Vi vẫn có thể mỉm cười với gã hay không?
Từ đây dưới đáy lòng đại trưởng lão đã có sự hận thù với đỉnh Bát Xích.
Từ ngày hôm đó, tóc gã liền bạc trắng vì yêu mà bệnh, gã vô cùng hy vọng Vũ Vi trở về bên cạnh hắn, sẽ cười với gã như từ trước đến giờ.
Cho đến vài năm sau bị gương Quan Tâm kéo vào không gian dị, gã không chút do dự đưa ra quyết định.
Đó là sự bắt đầu của mọi chuyện.
Nhưng điều vẫn luôn làm sư phụ của Tề Tiêu Loan nghĩ không ra là, vì sao gương Quan Tâm không thể làm Vũ Vi sống lại hoàn toàn, theo lý thuyết, làm một người sống lại đối với gương Quan Tâm mà nói cũng không khó khăn.
Cho đến nhiều năm sau, Vũ Vi cười một con rồng đen to lớn trở về đỉnh Bát Xích, vấn đề này mới có thể giải quyết dễ dàng.
Cho dù là một cái gương lợi hại đi nữa, thì cũng không thể nào có cách làm sống lại một người vốn dĩ chưa bao giờ chết.
Chờ đến khi Vũ Vi vững vàng đứng trên mặt đất, rồng đen tự giác hóa thành một con rồng đen nhỏ, quấn vòng quanh cổ tay Vũ Vi, Vũ Vi nhẹ nhàng chọc chọc sừng của rồng nhỏ, rồng nhỏ mới không tình nguyện hắt xì một cái, hóa thành hình người.
Một chàng trai tóc đen vừa đẹp vừa cao lạnh mặt có chút ấp úng nhìn mọi người vây quanh hai người bọn họ hỏi han ân cần.
Vũ Vi kéo chàng trai lại gần, tươi cười xinh đẹp, thoải mái hào phóng giới thiệu, "Đây là rồng nhỏ mà con nhặt được ở đáy Thương Lan, là người yêu của con."
Chàng trai lạnh mặt vèo một cái đỏ hết toàn mặt.
Thì ra năm đó trong lúc Vũ Vi đang tu bổ phong ấn, không cẩn thận liền rơi vào Truyền Tống Trận còn sót lại ở gần đó, trực tiếp bị đưa đến hang của rồng đen nhỏ.
Rồng nhỏ lúc ấy cũng đang bị thương, Vũ Vi liền ở lại chăm sóc cho nó.
Bởi vì không một ai có thể từ chối một con rồng lạnh mặt mà lại hay mắc cỡ cả.
Cứ như vậy, một người một rồng sinh sống dưới đáy vực vài chục năm, rốt cuộc đã tìm thấy một cơ hội có thể rời đi đáy Thương Lan mà không phá hư phong ấn.
Sau đó, Vũ Vi mang theo rồng nhỏ đi thắp hương cho đại trưởng lão, sư phụ của Tề Tiêu Loan cũng rất chú ý mà từ tay nàng rút ra hai cây nhang vứt bỏ đi, mới cho nàng cắm nhang.
Sắc trời dịu nhẹ, mây che phủ đỉnh núi.
Chuyện xưa theo khói hương lượn lờ tiêu tán, vô hình vô ảnh, tất cả mọi chuyện đều để lại dấu chấm hết.