Cảm giác đau đớn mãnh liệt từ trên tay truyền tới, mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng, dường như chỉ có thông qua loại phương thức tự ngược đãi này, cô mới có thể giải quyết sự thống khổ trong tim của chính mình.
“tỷ tỷ, chị không được thương tổn bản thân! Chị không được thương tổn bản thân, chị có nghe rõ không vậy?’
“nếu trong lòng chị thật sự khó chịu thì, cắn em đi! Dù sao trước đây chị cũng cắn qua một lần, cắn nữa cũng không sao!”
“xít!”
Cảm giác đau đớn kịch kiệt từ cổ truyền đến, Tống Tư Âm đau đến hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt hơi hơi trắng bệch.
Vãi! Như thế nào thật sự cắn a!
Nhưng nói cũng đã nói ra rồi, Tống Tư Âm quả quyết sẽ không đổi ý.
Cô gắt gao mà cắn vào môi của chính mình, cố gắng không cho bản thân phát ra một chút âm thanh.
Thật sự đau quá đi……
Đau chết người mất!
Tống Tư Âm sợ nhất chính là đau đớn, chỉ là cái cắn lần này, cô đã đau đến rơi nước mắt, khóe mắt ngấn một giọt lệ.
Theo hai má chậm rãi chảy xuống.
Nhưng mà, cả quá trình Tống Tư Âm cũng không có phát ra một chút âm thanh nào hết.
Khoảng chừng sau vài phút, cảm giác kỳ quái từ trên cổ truyền đến, Hạ Lam vậy mà dùng đầu lưỡi liếʍ vết máu trên cổ của cô.
Tê dại, còn ngứa ngứa nữa.
So với nỗi đau đơn thuần càng thêm khó chịu được.
Toàn thân của cô thậm chí đều có chút như là nhũn ra, Tống Tư Âm sợ hãi lên tiếng, “tỷ tỷ, chị……”
Được chưa?
Cô sắp nhịn không được nữa rồi a!
Rất muốn hét lên, cảm giác đầu ngón chân đều đang run lên, loại cảm giác này kỳ lạ quá đi a!
Buông miệng ra, Hạ Lam nhìn cổ của Tống Tư Âm bị cắn đến chảy máu, đáy mắt khó hiểu không rõ.
Cô dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau qua miệng vết thương kia, chậm rãi mở miệng, “thực xin lỗi, chị vừa rồi……thật sự có chút thất thố rồi.”
Tống Tư Âm lúc này sắc mặt trắng bệch, thanh âm có chút khàn khàn mở nói, “không sao, điều này cũng không phải là chị sai, chỉ cần chị không thương tổn bản thân, làm thế nào cũng được.”
Chỉ thấy Tống Tư Âm vô lực mà dựa vào tường, áo ngủ trong lúc hỗn loạn vừa rồi, bị xé toạc một vết lớn.
Trên cổ còn lưu lại dấu vết cắn của Hạ Lam, bộ dáng như khóc không khóc kia, làm cho cả người Tống Tư Âm thoạt nhìn.
Giống như sau khi bị **
Đôi mắt hơi trầm xuống, Hạ Lam quay mặt của mình sang một bên, cố gắng đè nén sự xúc động ở sâu trong đáy lòng của mình.
“thật sự……xin lỗi, chị không nên đối với em như vậy.”
Hít sâu một hơi, Hạ Lam quay mặt lại, chậm rãi thay Tống Tư Âm mặc vào quần áo.
Lập tức lại đi sang phòng khác cầm lấy hòm thuốc, lấy ra miếng bông và cồn, thay Tống Tư Âm xử lứ miệng vết thương.
Ngay lúc miếng bông chạm vào miệng vết thương, nước mắt của Tống Tư Âm trực tiếp rơi xuống.
“tỷ tỷ, chị nhẹ một chút, em sợ đau……”
Cô thật sự là sợ đau, lúc nhỏ tùy tiện ngã một chút cũng có thể ngồi trên đất khóc rất lâu.
Nếu không phải vì vừa rồi là tình huống đặc thù, làm sao mà Tống Tư Âm có thể sẽ đồng ý Hạ Lam khi dễ cô như vậy chứ?
Lúc này, tay Hạ Lam lau thuốc, khẽ run lên.
Thật sự cô rất muốn dùng lực, làm sao giờ?
Gió lạnh ngoài cửa sổ xuyên thấu qua thổi vào mặt Hạ Lam, lý trí lại lần nữa thu hồi, Hạ Lam thản nhiên ừ một tiếng, tính là đáp lại.
Không khí yên tĩnh trong phòng có chút quỷ dị.
Cuối cùng, vẫn là Tống Tư Âm nhịn không được đánh vỡ trầm mặc.
“tỷ tỷ, chị……những cái vừa rồi nói là thật sao?”
“ừ,” Hạ Lam vừa xử lý miệng vết thương, vừa thản nhiên trả lời.
“chị bây giờ đã không còn nhớ được bất kỳ chi tiết nào về vụ bắt cóc lúc trước nữa, ngay cả nốt ruồi giữa ấn đường hôm nay, cũng là bước đột phá lớn nhất của chị trong mười mấy năm qua.”
Lời này nhất thời làm cho Tống Tư Âm á khẩu không trả lời được, chỉ có thể lung ta lung túng mà an ủi một câu, “không sao, bây giờ không phải là nhớ ra rồi sao? Tỷ tỷ là người xuất sắc nhất và lợi hại nhất mà em từng gặp! chị nhất định có thể nhớ lại được! em tin tưởng chị!”
Một chút cũng có thể nghe được ra Tống Tư Âm là đang an ủi chính mình.
Dù vậy, vẻ mặt Hạ Lam cũng nghiêm túc nhìn Tống Tư Âm, mở miệng một chữ một chút, “em cũng là một người vô cùng xuất sắc, có thiên phú cực cao ở phương diện họa sĩ vẽ chân dung.”
“em còn nhớ hôm nay chị nhờ em vẽ bức họa kia không?”
Lấy điện thoại ra, Hạ Lam tìm ra một tấm ảnh, đưa cho Tống Tư Âm, “đây chính là nghi phạm cuối cùng.”
“tình huống cụ thể của vụ án, chị không thể lộ ra, nhưng mà chị có thể nói cho em, bức họa của em quả thật giúp được rất nhiều.”
Lúc nhìn thấy ảnh của nghi phạm, Hạ Lam sợ ngây người.
Một cái hình ảnh mờ nhạt lại có thể vẽ giống được đến 7,8 phần, lời kể lại miêu tả có thể gần đến 9 phần sao?
Có thể nói, Tống Tư Âm cung cấp sự đặc tả của nghi phạm, gần như cùng nghi phạm giống hệt nhau.
“oa!” nhìn bức ảnh nghi phạm kia, đáy lòng Tống Tư Âm nổi lên một cỗ tự hào.
“quá tốt rồi! có thể giúp được chị thì được rồi!”
“không, đây đã không phải là trong phạm vi giúp đỡ rồi.”
Hạ Lam dừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng.
“thiên phú vẽ chân dung của em cực cao, vừa vặn, chẳng phải em sắp phải đi thực tập sao? Có hứng thú đi thi cơ quan công an hay không?”
“nếu như em nguyện ý thì, chị có thể đem em theo cùng nhau học tập, thành tích thi của chị còn rất là được đó.”
Khi nói lời này, dường như Hạ Lam lại khôi phục sự bình tĩnh và ung dung khi trước.
Nghe vậy, trong mắt Tống Tư Âm hiện lên một tia mờ mịt, hơi hơi gật đầu, lại lắc lắc đầu, miệng ngập ngùng trong chốc lát, có chút do dự mở miệng.
“thật ra……em cũng không biết sau này em làm cái gì, lúc đầu lựa chọn trở thành một sinh viên mỹ thuật, chỉ là đơn thuần muốn vẽ tranh mà thôi, cũng không có nghĩ tới tương lai muốn làm cái gì.”
Hạ Lam cũng không sốt ruột, chỉ là thản nhiên mở miệng, “không sao, nếu mà sau này em muốn phát triển về bên này thì, liên hệ chị.”
“được, không thành vấn đề.”