Xuyên Thành Lão Phụ, Ta Dựa Vào Nông Trường Nuôi Cả Nhà

Chương 4: nông trường QQ

Hoàn cảnh nhà vệ sinh tồi tệ khiến biểu tình Thẩm Giai Hân vặn vẹo, đúng lúc này, trong đầu nàng đột nhiên hiện ra cái gì đó, khiến Thẩm Giai Hân sửng sốt.

Dùng ý thức kiểm tra chốc lát, nàng phát hiện mình có bàn tay vàng! Đây không phải là trang trại QQ huyền thoại sao?

Trang trại vẫn còn trong bộ dạng chưa khai phá, chỉ có một vài mẫu đất trống và mấy con gà mái già đang đi lang thang, bên cạnh là một loạt các cây ăn quả.

Thẩm Giai Hân nuốt nước miếng, nhịn xuống kích động trong lòng, ánh mắt hướng về phía lối vào nông trường, trên một tấm bảng chỉ dẫn giới thiệu nông trường.

Thẩm Giai Hân nhìn kỹ một chút, thiếu chút nữa hưng phấn nhảy dựng lên.

Trang trại này được gọi là trang trại QQ, nàng có thể ở đây bất phân biệt thời tiết, trồng các loại trái cây và rau quả, nhưng cũng trưởng thành nhanh hơn bên ngoài, quan trọng hơn là những thứ trong trang trại này là sự thật, có thể lấy vào cuộc sống thực!

Thẩm Giai Hân tiến lên hái một quả táo, cắn một miếng quả thực là giòn ngon tươi mát.

Lại mở mắt ra, Thẩm Giai Hân quả thật cầm một quả táo bị cắn một miếng, cũng mặc kệ mùi hương nồng say trong nhà vệ sinh vừa rồi, nhanh chóng sử lý xong đi ra ngoài.

"Đại ca, ngươi nói xem nếu mai còn không có bạc, nương có phải lại muốn bán ta không?"

Lưu Tuyết Đông đang chọn thức ăn trong sân, lo lắng ngẩng đầu nhìn về phía nhà tranh ( wc), trong đáy mắt tràn đầy bất an thật sâu, đó chính là mười lượng đó! Làm thế nào để trả lại đây?

Đại ca cùng tiểu bá làm công việc thợ rèn, mấy mảnh ruộng cây trồng trong nhà cũng có thể bán không ít bạc, Tam ca ở trong nha môn làm việc, vốn là gia đình như vậy không đến mức 10 lượng cũng không lấy ra được.

Thế nhưng Thẩm Giai Hân và nhị ca thích đánh cược, nhiều bạc hơn nữa cũng sẽ bị đánh cược sạch sẽ, khiến cho tam ca mỗi tháng đều trở về một lần, đối với Thẩm Giai Hân lại càng là một bụng ý kiến.

"Phụ thân đi sớm, cũng không thể để nương xảy ra chuyện gì nữa! Bách thiện hiếu làm đầu, ta thấy Đông nhi muội vẫn là gả đi thôi! ”

Lưu Ngộ Xuân liếc mắt nhìn Lưu Tuyết Đông mặt như tro tàn, khiêng cuốc lên vai, chuẩn bị ra đồng làm việc, còn không quên hướng phòng bếp hô một tiếng:

"Đệ muội, đợi lát nữa phiền toái ngươi đi đào thêm chút rau dại, nương thích ăn."

"Biết rồi! Đại ca, ta làm việc ngươi cứ yên tâm. ”

Nhược Băng lưu loát xắn tay áo lên, đem một chút gạo lứt cuối cùng trong phòng bỏ vào nồi, lại rót rất nhiều nước, lúc này mới miễn cưỡng đủ một nồi.

Nghe Lưu Ngộ Xuân nói vội vàng đáp một tiếng, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lưu Tiểu Uy đang nhu thuận giúp nàng đốt lửa , lòng cũng rất sầu muộn.

Lúc Thẩm Giai Hân đi ra, Lưu Tuyết Đông đang ngồi xổm trên mặt đất bận rộn, trên gương mặt màu vàng sáp tràn đầy vẻ mặt bi ai. Thấy Thẩm Giai Hân, vội vàng đứng dậy hô một tiếng:

"Nương ơi!"

"Đi, đi trấn đi trên!"

Hả? Lưu Tuyết Đông thập phần khó hiểu nhìn chằm chằm Thẩm Giai Hân hưng trí bừng bừng, tuy rằng hôm nay có phiên chợ, nhưng bây giờ đã là buổi trưa, đi trấn làm gì?

Giống như là nghĩ tới cái gì đó, Lưu Tuyết Đông thiếu chút nữa đã bị doạ bay mất hồn vía, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin:

" Nương! Con xin người đừng đặt cược nữa, cầu xin người... Trong nhà đã không còn bạc để trả nợ rồi ”