Vạn Nhân Mê Không Dễ Trêu Chọc

Quyển 1 - Chương 2.3: Hai Tiểu Huyệt Đều Bị Thao Bắn

Lần nữa nghênh đón cao trào, hai cái lỗ nhỏ sau khi xuất tinh lại càng kẹp chặt, khiến hai cây côn ŧᏂịŧ giống như bị ngàn vạn cái miệng nhỏ cắn hút, kém chút liền bắn ra.

Hai người đàn ông bị siết đến phát đau, huyệt thái dương cũng thình thịch nhảy lên, tức giận siết chặt eo của cậu, ôm lấy mông nhỏ, đồng thời đại khai đại hợp, bắt đầu thao huyệt.

"Tiểu huyệt kẹp chặt như vậy, có phải là thiếu thao hay không?"

"Bảo bối thả lỏng đi, để cho lão công đâm huyệt da^ʍ."

Hai người đàn ông thở hổn hển, ngoài miệng nói muốn Ân Tử Niệm buông lỏng, nhưng trên thực chất lại mê luyến sự mẫn cảm này của nhục huyệt, không ngừng dùng man lực ra vào, khiến mị thịt bị chen sang hai bên, tựa như máy đóng cọc, liên tục thao sâu vào trong cơ thể.

"A a a quá nhanh, lão công quá nhanh..."

Tiếng rêи ɾỉ vỡ nát thành mảnh nhỏ, Ân Tử Niệm ghé vào trên vai Lạc Gia Thần, "hư hư" thở phì phò, thân thể bị đυ.ng đến lắc lư, hai đoàn cự nhũ bị hút đến sưng lên cũng không ngừng đập vào l*иg ngực Lạc Gia Thần.

"Chậm một chút, cầu xin hai người, hai cái tiểu huyệt đều sắp bỏng mất rồi..."

Cậu không chút nào biết, như vậy sẽ chỉ càng khiến du͙© vọиɠ của bọn họ bị khơi gợi hơn.

Hai cây côn ŧᏂịŧ càng ngày càng cứng rắn, cách một tầng da thịt cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau, hai người liền đồng thời rút ra, lại đồng thời cắm vào.

Ân Tử Niệm bị chơi đến một chút khí lực cũng không còn, chỉ có thể dựa vào hai cây côn ŧᏂịŧ cắm ở trong thân thể để duy trì thăng bằng.

Dâʍ ɖị©ɧ tuôn ra không ngừng, theo côn ŧᏂịŧ cắm rút mà bắn tung toé lên xương mu của hai người bọn họ, lại bởi vì tốc độ vận động quá nhanh mà bị đánh thành bọt mép.

Tiếng nước "phốc phốc" cùng tiếng thao huyệt vang lên liên miên, Ân Tử Niệm bị làm đến ngây dại cuối cùng cũng chịu mở cung khẩu ra, hút qυყ đầυ to lớn của Lạc Gia Thần vào.

"Cmn!"

Cung khẩu giống như là yêu tinh ăn thịt người, cũng không biết khát khao đến mức nào mới có thể nuốt được qυყ đầυ khổng lồ như thế.

Cung khẩu ấm áp chặt chẽ, khiến Lạc Gia Thần nhịn không được mà dũng mãnh đi vào, hắn cuối cùng cũng đem toàn bộ tính khí đều nhét vào trong thân thể của người dưới thân.

Túi tinh nặng trĩu đập vào trên xương mu của Ân Tử Niệm, giống như hận không thể cùng một chỗ nhét vào trong nơi tiêu hồn này.

"Tử ©υиɠ... Tử ©υиɠ bị thao mở a a a!"

Cảm giác chua xót từ ổ bụng bắt đầu lan tràn mãnh liệt, Ân Tử Niệm liền không khống chế được mà da^ʍ khiếu liên tục.

Biết rõ chuyện gì đang xảy ra, Sở Dịch cũng đã càng thêm phấn khởi, giống như là đang tranh tài, nhanh chóng di động phần hông, ra thiếu tiến hơn, cắm rút trong hậu huyệt của Ân Tử Niệm.

"Bảo bối, sinh con cho ca ca có được hay không?"

Cung khẩu hút chặt làm Lạc Gia Thần tê cả da đầu, hắn thực sự không thể nhịn được nữa, con mắt đỏ tươi, xông vào lần cuối cùng.

Thấy thế, Sở Dịch cũng liền không còn động nữa, cứ vậy để Ân Tử Niệm tựa vào trên người mình, đồng thời cũng tách hai chân của cậu ra.

"Được, sinh con cho ca ca, Niệm Niệm sẽ sinh cho hai ca ca thật nhiều con."

Ân Tử Niệm không nghĩ tới tử ©υиɠ bị thao cũng sẽ thoải mái như vậy, đến mức đại não của cậu hoàn toàn không thể nào suy xét, chỉ biết đong đưa thân thể ăn dươиɠ ѵậŧ, phụ hoạ da^ʍ ngữ của bọn họ.

"Được, vậy ca ca liền bắn cho bảo bối, để bảo bối mang thai bị ca ca thao."

Hung ác xông vào thêm mấy chục lần, khi xương mu của Ân Tử Niệm đều bị đυ.ng đỏ lên, Lạc Gia Thần rốt cuộc mới gào một tiếng, mã nhãn mở lớn, tinh đặc giống như súng bắn nước, nhanh chóng bắn vào trong tử ©υиɠ của Ân Tử Niệm.

"A! Ca ca!"

Chất lỏng đậm đặc phun vào trong cung bích của Ân Tử Niệm, khiến thân thể cậu căng cứng, eo nâng cao đến mức biến thành một cây cung.

Cậu lớn tiếng rêи ɾỉ, cho đến khi khàn khàn khóc ra tiếng thì quá trình bắn tinh mới kết thúc. Lạc Gia Thần rút âm hành đã hơi mềm ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ hòa với dịch nhờn cũng chảy ướt bẹn đùi của Ân Tử Niệm.

Mắt thấy toàn bộ quá trình, Sở Dịch liền rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi hậu huyệt, vòng tới trước người Ân Tử Niệm.

Mà mất đi chống đỡ, Ân Tử Niệm cũng đã ngã lên giường, còn duy trì tư thế mở rộng hai chân.

Sở Dịch đem côn ŧᏂịŧ dính đầy dịch ruột non đâm vào trong hoa huyệt, thẳng đến chỗ sâu trong tử ©υиɠ. Cảm giác giữa hai tiểu huyệt là hoàn toàn khác biệt, phía trước càng thêm ẩm ướt, thủy nộn, non mềm tựa như một nụ hoa chớm nở.

Nhưng mà Sở Dịch cũng không hề vì vậy mà rũ lòng thương hại, trái lại, còn muốn tự tay huỷ hoại đóa hoa này.

Hắn đè ép hai chân Ân Tử Niệm thành chữ M, bắt đầu thay thế Lạc Gia Thần, tiếp tục mạnh mẽ thao làm. Dương cụ của hắn nhảy lên kịch liệt, du͙© vọиɠ lên đến đỉnh điểm, một bên thao, một bên cũng bắn ra.

Mà Ân Tử Niệm sau khi sảng khoái đến mức tận cùng thì lúc này cũng đã nằm trên giường, nói không ra lời. Chỉ có thể nghiêng đầu, ánh mắt mê ly nhìn xem người đàn ông đang giống như dã thú giao phối mà đè mình xuống kia.

Đầu lưỡi lộ ra khỏi khóe môi, cậu bây giờ rõ ràng cũng đã thần chí mơ hồ, chỉ biết theo bản năng co rút hoa huyệt lấy lòng đối phương, ngoan ngoãn chịu thao.

Nhìn xem bụng dưới bị bắn tới nhô lên của Ân Tử Niệm, hai người đàn ông liền tràn ngập nhu tình, dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Bọn họ rốt cuộc đã có thể chân chính kết hợp với người mà mình yêu nhất.

Từ nay về sau, người này cũng đã hoàn toàn thuộc về bọn họ.