Ngay sau đó, một giọng nói vô cảm vang lên trong tâm trí.
[Xin chào, tôi là hệ thống 9617, vì ngài phục vụ.]
[Phát hiện chỉ số sinh mệnh của ngài thấp hơn ngưỡng tới hạn, đã chết trong thế giới thực, đủ điều kiện để vào thế giới vô hạn. Nếu vượt qua trò chơi sẽ được tái sinh trong cuộc sống thực tế, ngài có muốn gắn kết với trò chơi vô hạn không?]
Thời Lung đã chọn chấp nhận.
Khi mở mắt ra lần nữa, cậu đã quỳ trong nhà tang lễ này.
...Và còn trở thành một góa phụ khinh nghèo yêu giàu.
Hu hu hu.
Thời Lung vẫn chưa tiêu hóa hết thông tin từ hệ thống thì nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm.
“Cộp, cộp, cộp”, tiếng giày da chạm sàn vang lên từ ngoài cửa, một bóng dáng cao lớn xuất hiện bên ngoài nhà tang lễ, phía sau là hơn chục gã đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen.
Hệ thống thân thiện nhắc nhở: [Con nuôi của Lục Thâm, Lục Nhiên.]
Thời Lung: “...”
Cậu cúi đầu thấp hơn nữa.
Theo giới thiệu về lai lịch, Lục Nhiên không hòa thuận với cha nuôi Lục Thâm, và càng căm ghét cậu hơn.
Bây giờ ba hắn đã chết, không biết Lục Nhiên có tiện tay đưa cậu lên đường luôn không.
Dưới sự chú ý của mọi người, Lục Nhiên bước vào nhà tang lễ như không có ai, hắn đứng trước quan tài đen kịt, hứng thú đánh giá bức ảnh di ảnh.
Lục Nhiên tiện tay lấy một nén nhang từ bàn thờ, cầm trong tay nghịch ngợm, cười như không cười: “Tôi vốn định tự ra tay, không ngờ ông lại vô dụng đến mức chết sớm như vậy.”
Hắn cười khẩy một tiếng, ném cây nhang lên bàn thờ không chút tôn kính: “May cho ông đấy.”
Những vị khách phía dưới im lặng như tờ.
Mối quan hệ ba con nhà họ Lục như nước với lửa không phải là bí mật gì, các vị khách đều thu mình nhỏ lại như chim cút, sợ chọc giận vị đại ma vương này.
Lục Nhiên lấy từ trong túi ra chiếc khăn tay trắng lau tay, bước xuống bục thờ, nói một cách hờ hững: “Nghe nói, người ba kia của tôi cho đến lúc chết vẫn còn cưới một người vợ mới.”
Giọng điệu của hắn bình tĩnh, không nhanh không chậm, giống như khúc dạo đầu trước cơn bão táp, càng bình tĩnh càng dữ dội, khiến Thời Lung bất giác run lên.
“Đâu mất rồi?”
Ánh mắt của các vị khách không tự chủ được tập trung vào bóng dáng mảnh mai đang quỳ ở hàng đầu tiên, Lục Nhiên nhướng mày.
Một đôi giày da xuất hiện trước mặt Thời Lung, phía trên là chiếc quần tây may vừa vặn, đôi tất đen bọc lấy mắt cá chân.
“Là cậu sao?” Lục Nhiên nhìn xuống bóng dáng đang quỳ trên mặt đất, từ góc độ của hắn, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc nâu mềm mại hơi dài của Thời Lung, cùng với phần gáy trắng ngần mịn màng như ngọc.
Người đang quỳ không trả lời, thân hình hơi run rẩy, như một con thỏ bị dã thú nhìn chằm chằm, cứng đờ không dám cử động.
Lục Nhiên khẽ nhếch mép đầy hứng thú: “Cậu trông như thế nào mà có thể khiến lão già háo sắc kia cũng động lòng, nhất định phải cưới cho bằng được.”
Giọng điệu của Lục Nhiên mang theo ác ý: “Hay là, kỹ thuật của cậu tốt đến mức khiến ông ta khó quên.”
Bàn tay đeo nhẫn bạc của Lục Nhiên nắm lấy cằm Thời Lung, ép cậu ngẩng mặt lên.
Khi đối diện với khuôn mặt đó, Lục Nhiên lập tức dừng động tác lại.
Sinh ra trong nhà họ Lục, Lục Nhiên đã gặp vô số mỹ nhân, nhưng chưa từng thấy một thiếu niên xinh đẹp như vậy.
Mỗi tấc trên người cậu đều như được đấng tạo hóa chăm chút tỉ mỉ, đôi mắt màu hổ phách nhạt, trong vắt như một hồ nước, đuôi mắt hơi đỏ. Làn da trắng ngần mịn màng hơn cả đồ sứ quý giá nhất, trên dái tai trái có một nốt ruồi đỏ nhỏ xíu, môi có hình dáng hoàn hảo, quyến rũ khiến cho người ta muốn hôn.
Quý phái, kiều diễm, rực rỡ, trời sinh đã mang cốt cách của một mỹ nhân.