Thời Lung từ chối ngay lập tức: “Tôi không đi!”
Cậu bặm môi: “Tôi thà chết đói chứ cũng không làm diễn viên đóng thế cảnh khỏa thân đâu!”
Ngay khi lời vừa dứt, một âm thanh “bíp” vang lên: [Chúc mừng người chơi đã kích hoạt nhiệm vụ cá nhân!]
[Nhiệm vụ cá nhân: Nâng cao độ nổi tiếng của người chơi và mức độ yêu thích của khán giả trong thế giới hiện tại. Nếu độ nổi tiếng và mức độ yêu thích của khán giả đều đạt cấp S, sẽ được thêm một cơ hội rút thăm khi kết thúc ải.]
[Độ nổi tiếng hiện tại: Cấp E (thấp nhất)]
[Mức độ yêu thích của khán giả hiện tại: Cấp E (thấp nhất)]
Thời Lung: “.”
Thời Lung không hiểu: “Tại sao nhiệm vụ cá nhân của tôi lại là thu thập mức độ yêu thích của khán giả? Điều này có liên quan gì đến trò chơi kinh dị chứ?”
Hệ thống: [Một tác phẩm kinh dị xuất sắc không chỉ có yếu tố kinh dị, mà còn phải đa dạng, bao quát và có tính thẩm mỹ. Nghệ thuật và thẩm mỹ là hai tiêu chí đánh giá quan trọng. Là người chơi trong thế giới vô hạn, cậu không chỉ cần vượt qua trò chơi, mà còn phải duy trì tính nghệ thuật của trò chơi này.]
“...Hả?” Thời Lung ngơ ngác há hốc miệng.
Lời của hệ thống quá chính thống, cậu không hiểu.
Tuy nhiên, nghe có vẻ rất có lý.
“...Anh nói đúng.” Thời Lung giãn mày ra, gật đầu nghiêm túc, đồng ý với lời hệ thống nói, “Đây là nghệ thuật... ừm, đúng vậy, vì nghệ thuật!”
Hệ thống: [.]
May mà ký chủ của nó ngốc.
Bởi vì những lời vừa rồi đều là nó bịa ra.
Trước đây, các nhiệm vụ cá nhân đều là để người chơi đơn đấu với một boss nào đó, nó cũng không biết tại sao Chủ Thần lại sắp xếp một nhiệm vụ cá nhân kỳ lạ như vậy cho ký chủ nhỏ của mình.
*******
Ngày hôm sau, Thời Lung đến địa điểm thử vai.
Trong một phim trường ở ngoại ô thành phố A, các thành viên đoàn phim đang bận rộn chuẩn bị cho buổi quay hôm nay.
Hôm nay sẽ có một hai nhân vật quan trọng đến. Một là chuyên gia pha chế nước hoa hàng đầu của tập đoàn Lyle, ngài Lăng Yến, được mệnh danh là người có “khứu giác ma quỷ”, trong tay hắn ta đã pha chế ra vô số loại nước hoa khiến người ta mê mẩn; người còn lại là ngôi sao nổi tiếng gần xa, Lục Tri Phong.
Hai người sẽ hợp tác quay một video quảng cáo cho loại nước hoa mới của tập đoàn Lyle.
Thời Lung đang dò dẫm trong phim trường, một phụ nữ mặc bộ vest công sở, dáng người cao ráo đi đến trước mặt cậu.
“Thời Lung phải không?” Cô ấy nói một cách dứt khoát: “Đến phỏng vấn diễn viên đóng thế cảnh khỏa thân à?”
Cô ấy dùng giọng công việc, không hạ thấp giọng, những nhân viên đang bận rộn trong phim trường lập tức tập trung ánh mắt vào Thời Lung.
Mặt Thời Lung “xì” đỏ lên, nói nhỏ như tiếng muỗi: “Là tôi...”
Người phụ nữ gật đầu: “Xin chào, tôi là trợ lý của ngài Lăng Yến, họ Hứa. Cậu theo tôi đi, cần để ngài Lăng Yến xem cậu có đủ tiêu chuẩn không, nếu qua được, chiều nay có thể bắt đầu quay.”
Trợ lý Hứa có vẻ rất bận, không cho Thời Lung thời gian do dự, nói xong liền quay người đi, Thời Lung vội vàng theo sau.
Sau khi hai người rời đi, tiếng bàn tán xung quanh dần dần vang lên.
Một chàng trai trẻ trong nhóm đạo cụ rướn cổ nhìn theo hướng Thời Lung rời đi: “Đây là diễn viên trẻ đến phỏng vấn đóng thế cảnh khỏa thân à? Nhìn khuôn mặt, vòng eo và đôi chân của cậu ta kìa, chậc chậc, quả không hổ danh là người làm nghề này, đúng là quyến rũ thật.”
Nhân viên lớn tuổi hơn rất có kinh nghiệm về điều này: “Dù sao quảng cáo này cũng mời Lục Tri Phong làm diễn viên chính, diễn viên đóng thế cũng không thể kém được.”
“Nhưng sao tôi lại cảm thấy diễn viên đóng thế nhỏ này còn đẹp hơn cả Lục Tri Phong...?”
Một cô gái khác trong nhóm đạo cụ đồng ý: “Tôi cũng cảm thấy vậy.”