Dẫn Đường Ở Tận Thế

Chương 7: Song long

Âm thanh nói cười của những người khác ở bên ngoài rất rõ ràng truyền vào tai cậu, lều trại vốn dĩ không thể nào có khả năng cách âm.

Mà cố tình cậu bây giờ toàn thân trần trụi ngồi trong l*иg ngực Liên Hạc, Liên Hạc từ sau lưng ôm lấy cậu, tay trái kɧıêυ ҡɧí©ɧ đầṳ ѵú trước ngực, tay phải còn lại nắm lấy dươиɠ ѵậŧ cậu chậm rãi vuốt ve lên xuống.

Cậu cắn môi ngăn cản bản thân phát ra những tiếng rêи ɾỉ ái muội, nhưng tiếng thở dốc vẫn là dần dần trở nên nặng nề.

Qυყ đầυ bị ngón tay thon dài đùa bỡn đến ướt đầm đề, chất lỏng trong suốt sền sệt không ngừng chảy ra từ trong mã mắt.

Nữa người trên của Liên Hạc trần trụi, cơ bắp rắn chắc kề sát phía sau cậu, cậu thậm chí có thể cảm nhận được hoa văn nơi cơ bụng khi hắn hô hấp.

Thân thể cậu càng ngày càng nóng, không chỉ đơn giản vì tìиɧ ɖu͙©, mà còn vì nguyên nhân liên kết tinh thần lực cùng Liên Hạc.

Ngay lúc Liên Hạc ôm chặt cậu, cổ tinh thần lực táo bạo che trời lấp đất kia đánh úp về phía cậu, khiến cậu thất thần trong nháy mắt.

Đợi cậu phục hồi lại tinh thần, đã bị cởi sạch sẽ, sau đó liền biến thành dáng vẻ như bây giờ.

Sau khi liên kết tinh thần lực cậu mới phát hiện tình huống của Liên Hạc nghiêm trọng hơn rất nhiều so với Hứa Uyên, giống như lửa cháy hừng hực không lúc nào không đốt cháy thân thể hắn, dưới trạng thái bạo tẩu hỗn loạn, tinh thần lực vẫn luôn tán loạn trong cơ thể Liên Hạc, đối với hắn mà nói nhất định là một loại tra tấn.

Bởi vì ngay ở lúc cổ tinh thần lực dũng mãnh kia chảy vào cơ thể, điều cậu cảm nhận được đầu tiên là thống khổ.

Nhưng Liên Hạc mặt ngoài thoạt nhìn giống như không có việc gì, hoàn toàn không để người khác phát hiện ra hắn từ ban đầu đã ở cận kề với trạng thái bạo tẩu.

"Ưm ~"

Kɧoáı ©ảʍ không ngừng khuếch tán ra từ qυყ đầυ, bụng dưới càng lúc càng tê mỏi, đến cả đầu ngón chân cậu cũng cuộn tròn lên.

"A ~ đủ rồi....."

Cậu bắt lấy tay Liên Hạc, không để hắn tiếp tục.

Liên Hạc dừng động tác lại, cười khẽ hỏi cậu: "Làm sao vậy?"

Gương mặt cậu đỏ lên, thở hổn hển: "Anh muốn làm thì trực tiếp làm là được, không cần, không cần phải làm như vậy với tôi."

Liên Hạc: "Không lẽ tôi khiến cậu không thoải mái?"

Bên ngoài tiếng người ồn ào, những người đó giống như không có ý muốn đi ngủ, cậu sợ bị người khác nghe thấy, thần kinh vẫn luôn trong trạng thái căng chặt, cho dù có thoải mái, cậu cũng không có tâm trạng làm những việc này.

"Tôi chỉ là muốn nhanh kết thúc...."

"Sợ bị bọn họ phát hiện?"

Cậu không trả lời, xem như cam chịu.

Dù sao thì bây giờ tinh thần của bọn họ đang liên kết, Liên Hạc cũng có thể cảm nhận được cậu căng thẳng.

Liên Hạc: "Vừa nãy ở suối cũng có rất nhiều người, cậu còn tự an ủi, sao bây giờ lại thẹn thùng rồi?"

Cậu phản bác: "Đã nói đó là đang tắm rửa!"

Liên Hạc cười: "Tôi chưa thấy qua ai tắm rửa mà nghiêm túc xoa dươиɠ ѵậŧ như vậy."

Tuy rằng lúc đó cậu chỉ đơn thuần là tắm rửa, nhưng ngữ khí ngã ngớn của Liên Hạc vẫn khiến cậu đỏ mặt tía tai: "Tôi, thích sạch sẽ không được sao."

"Được." Liên Hạc cười lật người cậu lại áp lên tấm nệm giản dị phía dưới bọn họ, "Cậu không cần để ý bọn họ có phát hiện hay không, cho dù bọn họ biết chúng ta đang làʍ t̠ìиɦ, cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ, không chừng bây giờ những người khác trong đội cũng đang làm việc giống chúng ta, tôi đã nói với cậu, dẫn đường và lính gác làʍ t̠ìиɦ là chuyện rất bình thường."

Cậu ngẩn ngơ: "Làm việc giống chúng ta? Anh là nói những người khác cũng đang làʍ t̠ìиɦ?"

Liên Hạc: "Khai thông trước trận chiến là hành vi vô cùng bình thường."

"Cho dù như vậy, chẳng lẽ Phàn Nhạc Nhạc và Chu Giai bọn họ cũng làʍ t̠ìиɦ cùng cả bốn đội viên?"

Cậu không tin.

"Sao cậu biết được họ không làm? Chẳng qua đây cũng không phải vấn đề cậu cần quan tâm, tôi chỉ muốn cậu vứt đi cái tâm xấu hổ buồn cười đó đi, tuy rằng là vì khai thông, nhưng tôi làm cậu thoải mái hơn một chút không tốt sao?"

Liên hạc bẻ ra hai chân cậu, ngón tay xinh đẹp lại nắm lấy dươиɠ ѵậŧ còn đang cương của cậu.

"A ~"

Cậu kêu một tiếng nhỏ, tay hơi nâng lên, nhưng cuối cùng vẫn là chọn tự che lại hai mắt mình.

Liên Hạc nói không sai, nếu cậu không phản kháng được, không bằng ngoan ngoãn phối hợp.

Qυყ đầυ phấn nộn dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ lòng bàn tay bắt đầu điên cuồng chảy ra chất lỏng dính nhớp, cảm giác muốn bắn tinh càng lúc càng mãnh liệt, cậu cắn môi, nhưng tiếng thở dốc càng ngày càng nặng nề cùng bụng nhỏ phập phồng kịch liệt vẫn làm bại lộ cảm thụ của cậu.

Cậu nhắm chặt hai mắt, kɧoáı ©ảʍ dần chiến thắng lý trí, sau đó đúng lúc này cậu cảm giác được hai ngón tay đang đặt trên miệng huyệt co chặt giữa mông, cậu lập tức liền thanh tỉnh, theo bản năng muốn kẹp chặt hai chân, Nhưng đã bị khuỷu tay Liên Hạc chặn lại.

"Còn muốn tôi tiếp tục dỗ cậu mới được sao?"

Giọng điệu nghe được rõ ràng là vô cùng ôn hòa nhưng lại tràn ngập cảm giác áp bức khiến cậu hít thở không thông, cậu thuận theo mở hai chân ra.

Lòng bàn tay hơi lạnh chậm rãi cọ xát trên miệng huyệt, tuy rằng cậu không muốn thừa nhận, nhưng mát xa trước sau như vậy thật sự làm cậu rất thoải mái, tự cậu cũng không phát giác được bản thân hơi hơi nâng mông hùa theo động tác của Liên Hạc.

Chẳng qua vòng ngoài huyệt đã bị mát xa đến mềm nhưng ngón tay cũng không cắm vào, sau đó cậu liền nghe thấy Liên Hạc nói: "Không có bôi trơn quả nhiên không được."

Cánh tay cậu đặt trên mặt bị kéo xuống, Liên Hạc đưa hai ngón tay đè lên môi cậu, "Há miệng, liếʍ ướt đi."

Ngón tay lại đè xuống môi cậu, Cù Tầm Dương mới không tình nguyện mà mở miệng.

Liên Hạc duỗi ngón tay vào trong, "Ngậm lấy, liếʍ ướt một chút, không thì người khó chịu cũng là cậu."

Cậu ngậm lấy ngón tay, dùng đầu lưỡi mυ'ŧ lên, liếʍ láp theo hình dáng của ngón tay, nhưng loại cảm giác này quá kỳ lạ, giống như hành động tán tỉnh khiến cậu cảm thấy vô cùng thẹn.

"Cậu rốt cuộc là đang liếʍ ngón tay, hay là đang ăn ngón tay đây?"

Liên Hạc từ bị động thành chủ động, điều khiển ngón tay ấn đầu lưỡi cậu.

"Ưm ~"

Ngón tay quấy lung tung trong miệng, đùa bỡn đầu lưỡi cùng hàm trên, cậu giống như một món đồ chơi mặc người xâu xé, miệng trên cùng dươиɠ ѵậŧ phía dưới đều bị đùa bỡn.

Toàn bộ khoang miệng bị ngón tay đâm thọc đều tràn đầy nước miếng, nuốt không xuống cũng giữ không được, tất cả đều chảy xuống theo khóe miệng.

Liên Hạc rút ngón tay trong miệng cậu ra, sau đó để lên miệng huyệt, giây tiếp theo trực tiếp cắm vào.

"A ~"

Cảm giác bị dị vật xâm lấn làm Cù Tầm Dương nhẹ nhàng run lên, lỗ nhỏ theo bản năng thít chặt.

Liên Hạc liền kí©ɧ ŧɧí©ɧ dươиɠ ѵậŧ để cậu thả lỏng, sau đó ngón tay không quan tâm mà cắm đến tận cùng.

"Ức--"

Ngón tay quấy loạn trong cơ thể cậu, khi thì bắt chước động tác giao hợp thọc vào rút ra, khi thì moi đào khuếch trương, cậu cảm giác được lòng bàn tay Liên Hạc vẫn luôn sờ soạng vách trong của cậu, đến khi Liên Hạc sờ đến một chỗ nào đó, cả người cậu đột nhiên run lên.

Sau đó ngón tay Liên Hạc đè lên chỗ kia hung hăng cọ xát.

"A a, không...."

Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt kỳ dị lan ra toàn thân, cậu thậm chí quên mất phải đè ép tiếng rêи ɾỉ, hai tay quơ loạn bắt lấy cánh tay Liên Hạc muốn ngăn cản động tác của hắn, nhưng cũng không thành công.

"A ~ đừng... Không...."

Kɧoáı ©ảʍ quá mức mãnh liệt, cậu không ý thức được dùng ngón tay bấu chặt cánh tay Liên Hạc, cả người run rẩy bắn tinh.

Một cổ một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙, tất cả đều bắn lên bụng cậu, đợi cậu phục hồi lại tinh thần mới phát hiện bản thân đã cào ra vài miệng vết thương trên cánh tay Liên Hạc, "Xin lỗi, tôi, không phải cố ý...."

"Không sao, lát nữa cậu sẽ giúp tôi chữa khỏi thôi."

Liên Hạc một bên rút ra ngón tay đang cắm trong thân thể cậu, một bên đưa bàn tay đang dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên miệng, vươn đầu lưỡi liếʍ sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tay, "Hôm qua tôi mới phát hiện, thân thể cậu rất mẫn cảm."

Hành động này so với cao trào trong tay Liên Hạc càng khiến cậu cảm thấy thẹn hơn.

Liên Hạc kéo quần xuống, tuy rằng cậu đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng vẫn bị căn dươиɠ ѵậŧ cương cứng kia dọa sợ.

Cậu dùng tay che mặt, thấp giọng nói: "Làm ơn, nhẹ nhàng một chút."

Liên Hạc thấp giọng cười, đặt dươиɠ ѵậŧ trước miệng huyệt ướŧ áŧ, sau đó đột nhiên cắm vào.

"A!"

Cảm giác bị xé rách đau đớn khiến cậu kêu la thảm thiết, đùi run rẩy gần như không chịu đựng được, nếp uốn ở miệng huyệt đều bị căng phẳng.

Liên Hạc trực tiếp nắm mắt cá chân cậu nâng lên, sau đó bắt đầu dùng sức đâm vào.

Cảm giác bên trong bị lấp đầy hoàn toàn, mỗi một lần đâm vào đều khiến cậu có một loại cảm giác đáng sợ như bị đâm đến dạ dày.

Không cần phải cố tình tìm kiếm như lúc nãy, dươиɠ ѵậŧ thô to mỗi lần cắm vào đều có thể chuẩn xác mà cọ xát đến điểm mẫn cảm của cậu, kɧoáı ©ảʍ tê dại khiến cậu rùng mình, làm cậu vừa thống khổ vừa vui sướиɠ.

Liên Hạc hung hăng thọc vào rút ra từng chút từng chút, tấm nệm giản dị dưới thân bọn họ cũng bị lay động kêu vang.

Cậu không phát hiện trong quá trình làʍ t̠ìиɦ của bọn họ, bên trên miệng vết thương bị cậu cào ra ở tay Liên Hạc có một luồng ánh sáng xanh lam chớp chớp, đợi ánh sáng biến mất, miệng vết thương trên cánh tay cũng chậm rãi khép lại.

"A ~ không... Ức hức... A a... Chậm chút... Đừng.... A ~ Xin anh.... Đừng làm nhanh như vậy.... Tôi không chịu nổi.... A ~"

Trên miệng cậu kêu lung tung những lời mà cậu cũng không biết tại sao bản thân lại nói ra, da^ʍ đang rêи ɾỉ hỗn loạn, nghe vô cùng da^ʍ mĩ.

Nhưng cậu cũng không rảnh lo nhưng thứ này, cậu không kháng cự được kɧoáı ©ảʍ, dươиɠ ѵậŧ tí tách tí tách mà phun tϊиɧ ɖϊ©h͙, chính mình bị chơi đến bắn lúc nào không hay.

Liên Hạc kéo cậu lên, nhéo mông trực tiếp ôm cậu vào lòng ngực.

Cậu mở hai chân ngồi lên đùi Liên Hạc.

"Hưm ~ a...."

Tư thế này không những làm nguyên cây dươиɠ ѵậŧ Liên Hạc cắm vào bên trong cậu, mà còn cắm đến chỗ sâu nhất.

Liên Hạc nâng mông cậu bắt đầu động hông, dươиɠ ѵậŧ thọc vào rút ra từng chút từng chút bên trong.

Mông sớm đã ướt đẫm, lỗ nhỏ cũng đã sớm bị chơi mềm.

Cả người cậu mềm nhũn nằm trong lòng ngực Liên Hạc, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ động tình.

Lúc này, cậu nhận ra ở phía sau có người đi vào, trong nháy mắt khẩn tương thân thể cứng đờ.

Là ai vào?

Cậu không có dũng khí quay đầu lại nhìn.

Nhưng cậu nghe thấy Liên Hạc nói: "Tri Nam, cậu tới trễ quá."

Vậy mà lại là Sở Tri Nam, hơn nữa nghe ý tứ của Liên Hạc, hắn không những biết Sở Tri Nam sẽ đến, còn trách cậu ta tới trễ?

"Tôi lười chờ màn dạo đầu." Thanh âm Sở Tri Nam vẫn là không hề có chút cảm xúc nào như vậy, vô cùng lạnh nhạt.

Liên Hạc cười cười, sau đó đột nhiên bế cậu lên quay ngược lại, cậu còn chưa phản ứng được, đã biến từ đối mặt với Liên Hạc trở thành đối mặt với Sở Tri Nam, mà dươиɠ ѵậŧ Liên Hạc vẫn còn đang cắm trong cơ thể cậu.

Cậu ngồi không vững ngã về phía trước, một cánh tay rắn chắc đón lấy cậu, sau đó nhẹ nhàng dùng chút lực, cậu bị đẩy trở về lòng ngực Liên Hạc.

Sở Tri Nam mặt không biểu tình cởi bỏ quần áo, quần rơi xuống, lộ ra đồ vật còn đang ngủ say ở hông.

Dươиɠ ѵậŧ đàn ông đột nhiên kề sát trước mắt khiến cậu không thích ứng được, cậu hơi hơi ngửa ra sau, Sở Tri Nam trực tiếp duỗi tay đè lại gáy đem mặt cậu áp lên dươиɠ ѵậŧ hắn.

Từ đỉnh đầu truyền đến thanh âm lạnh nhạt như đang ra lệnh: "Liếʍ cứng đi."

"Tại sao chứ?"

Tuy rằng cậu biết phản kháng cũng không có tác dụng gì, nhưng vẫn là nhịn không được muốn hỏi tại sao, rõ ràng lúc ăn cơm tối chỉ không cẩn thận đυ.ng trúng hắn đã bị ghét bỏ, bây giờ lại đè đầu ép cậu liếʍ dươиɠ ѵậŧ?

Giọng điệu Sở Tri Nam cuối cùng cũng có một chút thay đổi, nhưng mà là không kiên nhẫn, "Không liếʍ cứng, tôi đâm cậu thế nào?"

Cậu cả kinh: "Tôi cũng phải làm với anh?!"

Sở Tri Nam hơi hơi nhíu mày: "Không thì sao? Cậu là dẫn đường của "Nộ Hải", khai thông giúp tôi là việc của cậu."

Cậu đương nhiên biết bản thân phải giúp toàn bộ đội viên của "Nộ Hải" khai thông, cậu chỉ là không nghĩ tới đêm nay phải phục vụ hai lính gác cùng lúc mà thôi.

"Liếʍ."

Cậu do dự nhìn chằm chằm dươиɠ ѵậŧ trước mắt mười giây, cuối cùng vươn đầu lưỡi liếʍ một cái.

Sở Tri Nam: "......"

Liên Hạc: "...... Cậu không biết khẩu giao sao?"

"Không biết."

Cậu sao có thể biết? Sống mười chín năm cậu chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ giúp nam nhân liếʍ dươиɠ ѵậŧ.

Liên Hạc cười: "Ngậm vào, làm giống như khi nãy ăn ngón tay tôi mà ăn thứ này là được."

"Ồ."

Cậu nắm lấy dươиɠ ѵậŧ Sở Tri Nam, sau đó há miệng ngậm lấy qυყ đầυ.

Tuy rằng không có mùi lạ như cậu lo lắng, nhưng nội tâm vẫn có chút kháng cự, cho nên cũng không tính là liếʍ nghiêm túc.

Nhưng dươиɠ ѵậŧ vốn dĩ mềm nhũn dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ đầu lưỡi vẫn là dần dần cương cứng, sau khi hoàn toàn cương cứng cậu miễn cưỡng chỉ có thể ngậm được nữa căn.

"Ưm ưm ~"

Cố tình lúc này Liên Hạc lại nhéo eo cậu bắt đầu thọc vào rút ra, khiến cậu căn bản không có cách nào chuyên tâm liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ Sở Tri Nam.

"Kỹ thuật thật sự rất kém."

Sở Tri Nam nắm lấy tóc cậu, hơi dùng sức kéo về phía sau, cậu bị ép phun ra dươиɠ ѵậŧ trong miệng, "Như vậy quá lãng phí thời gian, cùng làm đi."

Liên Hạc hơi nâng mi: "Tôi không ý kiến."

Chỉ có cậu không hiểu ra sao: "Cái gì cùng làm? Cùng làm cái gì?"

"Cậu lập tức sẽ biết."

Hai tay Liên Hạc xuyên qua khoeo chân cậu, dùng tư thế như đang xi tiểu con nít bế cậu lên.

Dươиɠ ѵậŧ Liên Hạc còn đang cắm bên trong, nhưng mông cậu đã bị nâng lên, vị trí lỗ nhỏ nhắm ngay qυყ đầυ Sở Tri Nam.....

Cậu đột nhiên hiểu được bọn họ nói cùng làm là có ý gì, lập tức hoảng sợ giãy giụa, "Hai người điên rồi sao, tôi không làm!"

Sở Tri Nam dùng một bàn tay nắm lấy hai tay đang múa may của cậu lại giam cầm chặt chẽ, sau đó cậu cảm giác được qυყ đầυ của Sở Tri Nam đặt lên khe hở chỗ cậu và Liên Hạc đang liên kết với nhau.

"Đừng, không muốn! Xin hai người, đừng làm như vậy!"

Cậu sợ đến mức nước mắt chảy đầy mặt, nhưng hai người một trước một sau kia giống như hai bức tường vô cùng vững chắc, kẹp cậu bên trong, khiến cậu căn bản không có đường sống để phản kháng.

Liên Hạc nhẹ nhàng liếʍ vành tai cậu, "Đừng sợ, cậu là trời sinh vì chúng tôi, cậu có thể thừa nhận được."

"Đừng....." Cậu cả người run rẩy.

Sau đó....

"A a a!"

Tiếng kêu thảm thiết xuyên thấu toàn bộ lều trại.