Hắn có đủ sự dịu dàng và kiên nhẫn, hắn giữ lấy côn ŧᏂịŧ của mình và đẩy từ từ vào sâu trong hoa huyệt ẩm ướt và mềm mại của cậu. Dưonq vật mềm mại của Thẩm Hoài Ngọc cũng bị cọ vào phần bụng rắn chắc của Bạch Bất Minh, cậu ngửa cổ thở hổn hển, nhưng trốn không thoát, chỉ có thể để cho Bạch Bất Minh ôm sau lưng chậm rãi tiến vào.
Quá trình này quả thực rất mệt mỏi, Thẩm Hoài Ngọc đột nhiên cảm thấy giác quan toàn thân đều tập trung ở hạ thể, có thể cảm giác được vật cứng rắn đang từ từ xâm chiếm, thăm dò trong cơ thể.
Rõ ràng là khác biệt rất lớn, nhưng căn bản không có bị rách, chỉ là Bạch Bất Minh cố nén mồ hôi trên trán chảy xuống, dựa vào bên tai cậu thở hồng hộc.
Hắn đã rất cố gắng chịu đựng, không có một Alpha nào có thể thờ ơ mà ôm lấy Thẩm Hoài Ngọc mềm mại thơm tho, hắn cũng không phải là bị bất lực, điều này gần như đã đạt đến cực hạn của sự kiên nhẫn của hắn.
Nhưng hắn không thể.
Bạch Bất Minh thở dài và gần như là trìu mến hôn lên vành tai của Thẩm Hoài Ngọc.
Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra trên cơ thể của Thẩm tiên sinh, cậu vậy mà từ Beta đã biến thành Omega, và cậu vẫn đang trong thời kỳ động dục cực kỳ dễ bị tổn thương. Điều này rất nguy hiểm trong thị trường chợ đen lộn xộn, và cậu có thể sẽ sớm bị xóa sổ bởi nơi ăn thịt người này.
Vì Thâm tiên sinh đã lựa chọn tin tưởng hắn nên hắn không thể để Thẩm tiên sinh phải thất vọng. Đôi mắt của Bạch Bất Minh đầy dịu dàng và kiên định.
Thẩm Hoài Ngọc dường như đã chậm lại, ngay cả hô hấp cũng trầm hơn rất nhiều, cậu nuốt chất lỏng từ đầu lưỡi vào, cắn nhẹ trong miệng, cố gắng lấy lại tỉnh táo. Cậu vuốt ve tấm lưng căng thẳng của Bạch Bất Minh, quay đầu xoa xoa huyệt thái dương.
"Động đi...” Tiếng nức nở cầu xin của Thẩm Hoài Ngọc trong nháy mắt đã khiến cho hắn mất đi lý trí, tất cả sự tôn trọng và kiềm chế đều biến mất mất, côn ŧᏂịŧ không ngừng sâm vài thật sau, ra vào bên trong hoa huyệt mềm mại, trong nháy mắt Thẩm Hoài Ngọc cũng giống như sụp đổ mà khóc nức nở không ngừng “Ah, ah... Bất Ming... quá mức...” Cậu thở hổn hển cố gắng nuốt xuống nửa câu cuối cùng, đôi mắt của Bạch Bất Minh lóe lên ánh sáng lạnh lùng của dã thú.
Mới vừa rồi lỗ nhỏ chỉ chứa được đỉnh của qυყ đầυ, hiện tại đã bị đâm vào gần một nửa, thậm chí Thẩm Hoài Ngọc còn sinh ra cảm giác giống như đang bị xé toạc ra, cậu cắn vào bả vai Bạch Bất Minh mà rêи ɾỉ, lòng bàn tay của Bạch Bất Minh vuốt ve tấm lưng căng cứng của Thẩm Hoài Ngọc muốn xoa dịu cậu.
"Ưm, ưm… ah."
Nước mắt của Thẩm Hoài Ngọc không thể ngừng rơi, mặc dù cậu đã ngừng khóc, cậu cứ thút thít giống như một con thú nhỏ, trái tim của Bạch Bất Minh đã tan chảy ngay khi nghe được những âm thanh đó, hắn chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành cậu, nhưng hắn lại không thể kiềm chế được phần hạ thể của mình và tiếp tục đẩy nó vào, cũng không mất nhiều thời gian để cọ xát vào phần cổ tử ©υиɠ.
Thẩm Hoài Ngọc kịch liệt run rẩy, dưonq vật nhỏ nhắn lúc này cũng chảy ra d!ch nhầy màu trắng, ngón tay gắt gao ôm lấy vai của Bạch Bất Minh, lưu lại dấu vết màu đỏ. Bạch Bất Minh không sợ, bất kỳ dấu vết nào mà Thẩm Hoài Ngọc mềm mại để lại trên cơ thể hắn đều có thể khiến cho hắn trở nên cuồng dã, giống như mèo con nghiến móng vuốt, đây đơn giản là tình thú. Hắn đưa tay xuống dưới, vẫn còn một đoạn chưa vào hết, không nhịn được mà cảm thấy lỗ nhỏ của Thẩm Hoài Ngọc quá nhỏ và khít, lơ đãng xoa nắn cổ tử ©υиɠ non nớt, nghe thấy tiếng nức nở đột ngột của Thẩm Hoài Ngọc, hắn chỉ có thể mềm lòng và từ bỏ ý định này.