“Bất Minh, liếʍ nó đi?” Âm cuối của Thẩm Hoài Ngọc hơi cao lên, nhưng cũng không phải là một lời thỉnh cầu, mà giống như một cái chuôi bàn chải không ngừng cào cào vào trái tim của Bạch Bất Minh, khiến nó đập như sấm, làm cho nó trở lên vô cùng hỗn loạn, máu tươi như nóng rực như thiêu đốt mà xông lên não.
Hai ngón tay hắn tách môi hoa huyệt non nớt trắng nõn ra, nhìn thấy hạt đậu đỏ ửng bên trong dính đầy dăm d!ch thơm ngọt, dường như cái miệng nhỏ nhắn bị nhìn trực tiếp đến run rẩy, càng không tránh khỏi chảy ra càng nhiều d!ch nhầy.
Pheromone màu trắng đào của Thẩm Hoài Ngọc ngập tràn, Bạch Bất Minh tham lam ngửi mùi, vị ngọt thấm vào ruột gan dụ dỗ Bạch Bất Minh cúi xuống hôn lấy lỗ nhỏ ngọt ngào đó, dùng đầu lưỡi liếʍ láp trêu chọc lỗ nhỏ thẹn thùng, di chuyển hạt đậu, hắn mυ'ŧ lấy nó như thế nào cũng liếʍ lấy chất lỏng ô uế, lòng bàn tay đẩy môi thịt ra, dường như muốn thưởng thức sâu hơn nữa.
“Ưm ưʍ...” Bạch Bất Minh cảm nhận được tiếng thở dốc nhẹ nhàng của Thẩm Hoài Ngọc, vành tai nóng rát.
Gốc thịt bị hắn mυ'ŧ cứng như đá, hắn tạm thời buông tha cho tiểu tử đáng thương này, hắn hướng về phía huyệt nhỏ mà hắn mong chờ và do dự nhất. Tiếng thở dốc của Thẩm Hoài Ngọc lúc này cũng nghẹn lại trong cổ họng, cậu siết chặt chân hướng về phía sau muốn trốn tránh, nhưng Bạch Bất Minh không chút do dự đi theo cậu về phía trước, đè Thẩm Hoài Ngọc ở trên giường.
“Ah, Bất Minh… Ưm” Thẩm Hoài Ngọc cắn mu bàn tay, lông mày nhíu chặt lại rủ xuống, khóe mắt có giọt lệ rơi xuống, khiến người ta động tình, khó tránh khỏi càng khơi dậy cho đối phương cảm xúc xâm chiếm mãnh liệt hơn, đầu lưỡi không ngừng đẩy sâu vào bên trong nơi mẫn cảm của cậu, kɧoáı ©ảʍ thấu xương gần như nghiền nát cậu.
Lòng bàn tay của Bạch Bất Minh dùng sức tách hai chân của Thẩm Hoài Ngọc ra, hắn liếʍ láp đôi chân cậu đang ở trên vai của hắn, Thẩm Hoài Ngọc sợ hãi khép chúng lại, dùng gót chân đè lên lưng Bạch Bất Minh và không ngừng đá, tuy nhiên, những ngón tay mạnh mẽ của Bạch Bất Minh đã đè lên phần đùi hơi gầy gò một chút của cậu, và đẩy ra từng lớp thịt mềm, khiến cho đôi mắt của hắn trở nên tối sầm, hắn cắn vào đùi của cậu, để lại vết cắn trên đó. Thẩm Hoài Ngọc nức nở, giống như trong cổ họng vừa mới tràn hơi thở nghẹn ngào, mu bàn tay đã bị cậu cắn đến nổi lưu lại đầy vết thương.
Omega trẻ tuổi chưa từng được hưởng thụ hương vị của tìиɧ ɖu͙©, được liếʍ vài lần lại khóc lóc rêи ɾỉ vì cao trào, tiểu huyệt ở dưới lưỡi cũng không còn khép chặt như trước nữa, giống như thỏa hiệp thủ đoạn của kẻ xâm nhập, mặc cho hắn xâm nhập một cách đáng tiếc. Bạch Bất Minh cởi thắt lưng và lấy ra một vật cứng rắn đáng sợ. Áo sơ mi của hắn đã sớm ướt đẫm mồ hôi, không biết là của mình hay của Thẩm Hoài Ngọc, đành phải cởi ra, lộ ra l*иg ngực cường tráng, bao trùm lấy Thẩm Hoài Ngọc, hoàn toàn che khuất Thẩm Hoài Ngọc ở trong lòng hắn.
Bạch Bất Minh kéo mông của Thẩm Hoài Ngọc lên trên, đôi chân mảnh khảnh của Thẩm Hoài Ngọc liền cố ý quấn lấy vòng eo cường tráng của hắn, cái lỗ nhỏ trên đỉnh qυყ đầυ dính đầy d!ch nhầy, chạm khẽ vào lỗ nhỏ đã khiến cho Thẩm Hoài Ngọc co rúm lại.
“Đừng sợ.” Bạch Bất Minh dường như nhận ra sự sợ hãi thoáng qua của Thẩm Hoài Ngọc, hắn không ngừng hôn lên vai của cậu để an ủi, mặc dù du͙© vọиɠ trong mắt hắn gần như đốt cháy hắn, nhưng hắn vẫn dỗ dành cậu trước, “Tôi sẽ không làm đau cậu."