Mái tóc đen hơi dài của cậu dính trên mặt, mồ hôi tinh mịn xuất hiện trên làn da như bạch ngọc, vài sợi tóc rơi trên đầu vai mượt mà càng tôn lên nước da của cậu. Rặng mây đỏ như nhuộm lên mặt cậu, cánh môi anh đào không ngừng hé mở bật ra những tiếng thở dốc.
Bạch Bất Minh từ ngày đầu tiên gặp mặt đã biết bạn cùng phòng này là mỹ nhân danh xứng với thực.
Xương cậu không lớn nhưng cũng không quá nhỏ, cặp mắt đào hoa kia giữ lại một phần ngây ngô của thiếu niên, có lẽ vì ít cười nên khiến cậu trông lạnh lùng, làn da trắng nõn như gốm sứ thật sự rất hiếm thấy ở hoàng hôn tinh, nó càng làm cậu trở nên bắt mắt hơn.
Từng có vô số người trong sáng ngoài tối hỏi thăm Thẩm Hoài Ngọc, sau khi biết được cậu chỉ là một Beta thì lại hậm hực rời đi.
Giờ phút này Thẩm Hoài Ngọc dường như đã bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn đến mức thần trí không rõ không còn dáng vẻ xa cách thường ngày, ngược lại còn khiến người ta miệng nóng lưỡi khô. Đôi chân thon dài của cậu quấn lấy chăn, kỳ phát tình đầu tiên sau khi phân hóa còn mãnh liệt hơn cậu nghĩ, tiểu huyệt cơ khát gấp không chờ nổi muốn có gì đó lấp đầy, vô số nước cùng thuốc ức chế cậu chuẩn bị đều không thể giảm bớt cảm giác khô nóng trong người.
“Ngon miệng”.
Đây là hai từ xuất hiện trong đầu Bạch Bất Minh khi nhìn thấy Thẩm Hoài Ngọc lúc này.
Thẩm Hoài Ngọc sau khi nhận ra hắn liền buông đề phòng xuống nhưng cùng lúc đó, tin tức tố Alpha Bạch Bất Minh vô ý tiết ra ngoài nháy mắt bao phủ lấy người cậu.
“A…..” Thẩm Hoài Ngọc khẽ bật ra một tiếng than nhẹ, cậu dường như đã cố đè nén nhưng vẫn không chống lại khát vọng của bản năng, đôi mắt chứa đầy nước mắt thất thần nhìn về phía Bạch Bất Minh, run rẩy đưa tay về phía hắn.
Cậu đang khát cầu hắn.
Nhận ra được điều này làm Bạch Bất Minh hít thở không thông, chờ đến khi phản ứng lại thì hắn đã nắm tay Thẩm Hoài Ngọc đè cậu dưới người, bàn tay hắn dễ dàng bao lấy cổ tay cậu.
Hắn không khỏi cảm khái thiếu niên này thật tinh tế, lại nhịn không được vùi đầu vào cổ thiếu niên ngửi, tin tức tố hương mật đào chớp mắt bao phủ khắp người hắn, tinh thần lực vốn sắp bùng nổ cũng trở nên an tĩnh.
Trách không được những người đó lại xem Omega như trân bảo.
Tinh thần lực của Bạch Bất Minh trước khi hắn đặt chân đến hoàng hôn tinh đã bên bờ sụp đổ nhưng hắn chỉ có thể bất lực chịu đựng, thuốc chữa trị tinh thần lực vừa quý vừa hiếm, thậm chí có thể nói là vô cùng quý giá, mà hắn làm sao có thể lọt vào mắt xanh của Omega.
Không đúng.
Bạch Bất Minh tự giễu phản bác, Omega kiều quý căn bản sẽ không xuất hiện ở hoàng hôn tinh, càng sẽ không coi trọng hắn. Những món hàng quý giá chỉ biết sống trong tòa tháp cao, dù đi ra ngoài cũng có vệ sĩ vây quanh sao có thể coi trọng hắn.
Trên cần cổ của thiếu niên có một lớp mồ hôi mỏng, cả người mềm mại như bông, tùy ý Bạch Bất Minh đặt môi lên cơ thể mình, cậu dường như rất mẫn cảm, Bạch Bất Minh dễ dàng để lại dấu hôn ái muội thuộc về mình trên người cậu, có thể cảm giác được thiếu niên dưới thân rùng mình.
Vô cùng sắc tình.
Bạch Bất Minh thở ra một ngụm trọc khí, nhìn bé đáng yêu dưới thân.
Thẩm Hoài Ngọc ngước cần cổ thiên nga, nước mắt để lại một vệt đỏ ở đuôi mắt, cậu nhẹ nhàng nâng mắt, đôi mắt ướŧ áŧ kia đối diện với tròng mắt tối đen của Bạch Bất Minh.
“Có thể chứ?” Bạch Bất Minh thử thăm dò, giáo dưỡng làm hắn không thể làm ra loại chuyện cưỡng ép Omega, cho dù hiện tại côn th!t trong quần đã sưng to không chịu nổi.
Thẩm Hoài Ngọc không nói chuyện, chỉ là quấn lấy cổ Bạch Bất Minh hôn lên.
Cậu không có quyền lựa chọn.
Hôn lên cánh môi đỏ mình luôn tâm tâm niệm niệm như ý nguyện, Bạch Bất Minh gấp không chờ nổi mà gặm cắn, một tay hắn ôm lấy thiếu niên, một tay cởi bỏ chiếc áo ướt đẫm trên người cậu, nhéo nhéo viên nhũ hoa cương cứng.
“A….. Ha, đừng nhéo….”
Ngón tay phủ một lớp kén chạm vào đầu nhũ yếu ớt khiến Thẩm Hoài Ngọc rùng mình, cảm giác như bị điện giật lan từ ngực đến bụng nhỏ, cậu không thể không động thân tránh né nhưng lại càng đưa bản thân ra phía trước.
Bạch Bất Minh kɧıêυ ҡɧí©ɧ ở nơi đó một lúc, thừa dịp Thẩm Hoài Ngọc thở dốc khi hôn, đưa đầu lưỡi đỏ ra, nuốt lấy tiếng rêи ɾỉ, thở dốc thuộc về cậu, dùng sức liếʍ mυ'ŧ, Thẩm Hoài Ngọc nức nở đẩy bờ vai hắn ra, nước mắt theo đuôi mắt chảy xuống nhưng lại chậm chạp không rơi.
Thẩm Hoài Ngọc thất thần nhìn trần nhà, Bạch Bất Minh cuối cùng đã buông tha cho môi cậu, ngón tay chui vào quần Thẩm Hoài Ngọc, dụ dỗ thiếu niên tách hai chân ra, chạm đến tiểu huyệt ướŧ áŧ bên dưới.
“Ngài Thẩm thật mẫn cảm……”
Bạch Bất Minh vẫn gọi cậu là ngài, dường như muốn khắc chế bản thân, đây là một Omega mềm yếu, phải được đối xử ôn nhu nhưng du͙© vọиɠ bạo ngược của Alpha lại kêu gào muốn hắn làm Thẩm Hoài Ngọc khóc, nhất định phải khóc kêu đạt cao trào mới là đẹp nhất.
Hắn nhìn về phía giữa hai chân Thẩm Hoài Ngọc, âm môi mềm mại ở nơi đó tiết ra dịch nhầy, sắc tình quyến rũ nhưng lại chưa từng bị ai chạm qua.
Hắn nhìn đến mê mẩn, gương mặt bị Thẩm Hoài Ngọc nâng lên mấy giây mới ý thức được, một lần cao trào dường như đã giúp cậu khôi phục lại chút lý trí, trong tròng mắt là vẻ xa cách hắn quen thuộc nhưng đôi môi đỏ mọng lại thốt ra lời cầu khẩn lộ liễu.
“Bất Minh, liếʍ liếʍ nó?”
Bạch Bất Minh thở ra một hơi thật mạnh, huyết mạch phun trào.
—— Cậu như Asmodeus, vị vua tuyệt mỹ kia, có thể khiến hắn động tình dễ như trở bàn tay.