Quy Tắc Cửa Hàng Đồ Cổ

Chương 10: Âm Soa Trở Về

Ngày thứ tư.

Tôi thức dậy sau giấc ngủ dài, đầu tôi đau râm ran.

Mẹ hâm nóng thức ăn, sau đó ân cần an ủi tôi.

“Cương Tử, tìm việc làm không nên quá nóng vội, ngày hôm qua mẹ đi mua đồ, rút thăm trúng thưởng được 5.000 tệ, số tiền này đủ để chúng tôi sống một thời gian. Hơn nữa, số tiền mẹ may quần áo cũng đủ cho chúng ta tiêu xài.”

Tôi gật đầu đồng ý, luôn có cảm giác mình đã quên mất một điều vô cùng quan trọng.

Tôi vắt óc suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra được gì.

Tôi lại bị bệnh?

Gián tiếp được coi là mất trí nhớ?

Tôi không dám hỏi mẹ.

Sau bữa tối, tôi tâm sự nặng nề nên ra ngoài đi dạo.

Trong lúc vô tình, tôi đã đến một nơi hoang vắng, tối tăm và hẻo lánh.

Tôi muốn mở phần mềm chỉ đường, bèn lấy điện thoại ra nhưng điện thoại không có tín hiệu.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Tôi như một người mất hồn, lang thang không mục đích.

Đột nhiên, có ánh sáng phía trước.

Tôi điên cuồng chạy theo luồng ánh sáng đó.

Kết quả thứ chào đón tôi không phải là một ngôi nhà hay một con đường sáng sủa.

Trước mặt tôi là một người đàn ông mặc áo choàng đen.

Ông ta đội một chiếc mũ đen, đi ủng da đen và cầm một chiếc đèn l*иg màu trắng trên tay trái.

Tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của ông ta.

"Cái này cho cậu."

Ông ta xòe bàn tay phải ra, một sợi dây chuyền quen thuộc đập vào mắt tôi.

Đây là di vật của cha tôi!

Tôi khϊếp sợ hỏi, "Ông là ai?"

Ông ta không trả lời, và tự tay đeo sợi dây chuyền lên cổ tôi.

Những đầu ngón tay chạm vào trán tôi, cảm xúc lạnh như băng khiến tôi choáng váng, trời đất quay cuồng.

Những trải nghiệm trong ba ngày qua thoáng chạy qua tâm trí tôi.

Sau khi thanh tỉnh lại, tôi nhìn rõ người đàn ông mặc đồ đen trước mặt.

Ông ta là ông chủ của cửa hàng đồ cổ.

Ông ta nói: "Tôi đã chọn rất nhiều người sống để làm việc trong cửa hàng đồ cổ. Họ không tuân thủ các quy tắc. Cuối cùng, tôi chỉ có thể xóa ký ức của họ. Cậu là người còn sống duy nhất vượt qua cuộc khảo nghiệm. Hoan nghênh cậu trở thành nhân viên bán hàng chính thức của cửa hàng.”

Tôi vừa mừng vừa sợ.

Liên quan tới chuyện di vật của cha tôi, tôi còn có chút nghi hoặc.

"Có một vị khách hàng nói trong sợi dây chuyền này có linh hồn?"

Ông chủ chậm rãi nói: "Là cha của cậu, bởi vì lo lắng cho cậu, chấp niệm quá sâu, nên thời gian qua lâu rồi vẫn chưa đi đầu thai. Ông ấy rất hiền lành, không thể nào trở thành ác linh, cho nên vẫn luôn ngủ say trong sợi dây chuyền này.”

"Cũng may không có người mua nó, cho nên linh hồn của cha cậu vẫn khỏe mạnh. Ông ấy biết cậu đến cửa hàng đồ cổ nên đã yên tâm ra đi.”

Tôi cảm kích rơi nước mắt.

"Xin ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt công việc này.”

Ông chủ gật đầu, "Còn có một chuyện nữa, mẹ cậu là người sống đi nhầm vào cửa hàng, trí nhớ sẽ không khôi phục. Tôi đưa cậu trở về, hãy thu xếp ổn thỏa, tối mai đúng giờ đi làm."

"Vâng."

Tôi sảng khoái đáp ứng.

Phía trước, con đường tối tăm dần hiện rõ.

Những ngày cay đắng của mẹ con tôi đã qua, cuối cùng mây mù tan biến cũng đã có thể thấy được ánh trăn sáng.

(HOÀN)