Nuông Chiều

Chương 17

“Váy của em…”

Hướng Nguyệt Minh khẽ hừ một tiếng, cố gắng thoát ra khỏi người của Trình Trạm.

Trình Trạm phớt lờ sự phản đối của cô, bất chấp mà xé toác váy của cô ra.

Trong phút chốc, chiếc váy xinh đẹp và tinh xảo biến thành một nhúm giẻ lau.

Hướng Nguyệt Minh còn chưa kịp khϊếp sợ, người đàn ông đã ngậm lấy môi cô, thấp giọng, dịu dàng dỗ dành cô: “Anh sẽ bồi thường cho em.”

“…”

Hướng Nguyệt Minh vừa mở miệng, định nói, anh liền nhân cơ hội đó cuốn lấy đ@u lưỡi của cô, không cho cô có cơ hội nói ra một câu trọn vẹn.

Phòng vũ đạo được bao quanh bởi toàn gương là gương.

Mọi cử động của cả hai người đều được phóng đại và phản chiếu theo mọi hướng.

Lúc đầu Hướng Nguyệt Minh cũng không để ý, mãi cho đến khi cô lơ đãng nhìn thấy một tấm gương phản chiếu hai người, trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác xấu hổ khó tả.

Nhìn mà thẹn thùng.

Gan cô rõ ràng rất lớn, cô không sợ bất cứ điều gì, nhưng bây giờ cô … cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cảm nhận được sự khẩn trương của cô, Trình Trạm đang bận hôn cô, hỏi: “Sao vậy?”

“Không có.”

Hướng Nguyệt Minh đẩy bả vai anh, mơ hồ nói: “Đừng làm ở đây.”

“Hửm?”

Trình Trạm không hiểu nguyên nhân, anh cắn vành tai của cô, khàn giọng hỏi: “Vì sao?”

Lông mi của Hướng Nguyệt Minh run lên, thẹn không nói thành lời.

“Gương.”

Trình Trạm ngậm lấy vành tai cô, khiến người cô khẽ run: “Gương thì sao?”

Hướng Nguyệt Minh biết anh là đang cố ý, cô đã nói rõ ràng như vậy, anh sao có thể không hiểu ý của cô chứ.

Môi cô mấp máy, nhưng không phát ra âm thanh nào khác.

Trình Trạm khẽ cười, khiến người cô tê dại. Yết hầu anh lăn lăn, ôm người cô lên.

Không những thế, ngay khi Hướng Nguyệt Minh nghĩ rằng anh thực sự có ý định ôm cô về phòng, Trình Trạm lại xấu xa ôm cô đến trước một tấm gương.

Khi ngước mắt lên, cô có thể thấy rõ khung cảnh hiện tại của hai người họ.

Mặt, cổ và thậm chí cả cơ thể của cô đều ửng đỏ, như thể cô bị ánh trăng nhuộm lên, bao phủ bởi một thứ ánh sáng khó tả.

Cô định mở miệng nói chuyện, môi lại lần nữa bị lấp kín.

Căn phòng như một máy quay phim ghi lại mọi nhất cử nhất động của cả hai người.

Gió bên ngoài dường như lớn hơn một chút, lấp đi mọi âm thanh.

Ánh trăng dường như đang xấu hổ, không biết đã trốn vào các tầng mây từ khi nào.

Hướng Nguyệt Minh cắn môi để ngăn tiếng r3n rỉ nhỏ của mình phát ra, nhưng cũng đều vô ích.

Cô vĩnh viện không bao giờ biết tên đàn ông ch ó má ở sau lưng cô còn bày ra bao nhiêu trò.



Một lúc sau.

Tấm gương lớn trong phòng vũ đạo có dấu tay của cô và dấu vết cọ xát ở trên đó.

Đêm mông lung, ánh trăng đã biến mất không dấu vết.

Trong lúc còn mơ màng, Hướng Nguyệt Minh cảm nhận được Trình Trạm đang tắm cho cô, giúp cô mặc quần áo rồi bế cô lên giường.

Còn những chuyện phía sau cô không còn nhớ gì cả.



Ngày hôm sau, khi Hướng Nguyệt Minh tỉnh dậy, toàn thân cô đau nhức.

Cô xoa xoa vai, nằm trên giường một lúc mới yếu ớt bước ra khỏi giường.

Không có ai trong phòng.

Nhìn vết dâu tây trên cổ, cô thầm mắng Trình Trạm trăm lời mới nguôi giận.

Không phải mới nhảy một điệu thôi sao!

Có cần phải kích khích như vậy không!

Hướng Nguyệt Minh thực sự không thể hiểu được Trình Trạm đang tưởng tượng cái gì trong đầu.

Vừa đánh răng, cô vừa tức giận, vừa nhắc nhở bản thân sẽ không bao giờ khiêu vũ trước mặt anh nữa, cái giá phải trả quá cao.

Vào khoảnh khắc này, cô thực sự hối hận.

Hối hận vô cùng.

Khi Hướng Nguyệt Minh đi xuống cầu thang, dì Hứa đang nấu bữa sáng cho cô.

“Thức dậy rồi sao?”

Hướng Nguyệt Minh “vâng” một tiếng, trên mặt mang theo nụ cười: “Dì Hứa.”

Dì Hứa mỉm cười: “Cậu chủ nói con sẽ dậy vào giờ này, thằng bé nói đúng thật.”

“…” Hướng Nguyệt Minh khẽ hừ một tiếng: “Anh ấy bày mưu lập kế.”

Dì Hứa cười tủm tỉm: “Con ngồi một lát đi, đồ ăn sẽ ra ngay.”

“Sáng nay ăn gì vậy ạ?”

“Hôm qua dì có làm ít hoành thánh, đang nấu lại cho con.”

Nghe vậy, hai con ngươi Hướng Nguyệt Minh sáng lên, hưng phấn nói: “Vâng, vâng.”

Hoành thánh và há cảo do dì Hứa làm rất ngon, quan trọng nhất là dì tự tay làm, sạch sẽ lại hợp vệ sinh.

Hướng Nguyệt Minh đặc biệt thèm và rất thích ăn món này. Nhưng lượng calo quá cao, cô không dám ăn mỗi ngày.

Ăn sáng xong, Hướng Nguyệt Minh nhận được tin nhắn từ Trình Trạm.

Cô lạnh lùng liếc tin nhắn một cái, không thèm nhắn lại.

Bộ váy bị anh xé rách không biết đang ở chỗ nào rồi.

Khi Hướng Nguyệt Minh nghĩ đến điều này, khuôn mặt cô trở nên đỏ ửng. Cô nhìn dì Hứa vẫn đang ở trong bếp, gọi lớn: “Dì Hứa, con về phòng đây.”

Dì Hứa đáp: “Được, buổi trưa dì qua nấu cơm cho con.”

Hướng Nguyệt Minh suy nghĩ một chút: “Không cần đâu ạ, con sẽ đến công ty.”

Dì Hứa hiểu ra: “Được.”

Vừa trở về phòng, Trình Trạm lại gọi điện tiếp.

Hướng Nguyệt Minh tức giận nghe máy: “Alo.”

Nghe thấy giọng điệu tức giận của cô, Trình Trạm khẽ cười.

Hướng Nguyệt Minh: “… Anh cười cái gì?”

“Không có gì.” Trình Trạm hỏi: “Em ăn sáng chưa?”

“Rồi.”

Hướng Nguyệt Minh khẽ hừ một tiếng: “Anh gọi em làm gì?”

Trình Trạm dừng lại, nhỏ giọng nói: “Tối nay em có rảnh không?”

Hướng Nguyệt Minh nhướng mày: “Muốn rủ em đi chơi sao?”

“Có thể hiểu như vậy.”

“Ồ.” Hướng Nguyệt Minh đi về phía phòng thay đồ và nói một cách lười nhác nói: “Em không rảnh.”

Trình Trạm cau mày.

Hướng Nguyệt Minh nói: “Đợt trước em rất thích một kịch bản, chị Hạ nói tối nay sắp xếp cho em gặp đạo diễn, vừa ăn vừa bàn bạc.”

Trình Trạm trầm mặc vài giây, nhẹ giọng hỏi: “Kịch bản gì?”

“Thanh xuân vườn trường.”

Hướng Nguyệt Minh nói: “Làm sao?”

Trình Trạm không hỏi thêm câu nào: “Không có gì.”

Hướng Nguyệt Minh: “Vậy em cúp máy đây.”

“Ừm.”

“Chờ một chút.” Hướng Nguyệt Minh ở trong phòng thay đồ tìm khắp nơi, cũng không tìm được quần áo của cô: “Chiếc váy tối qua anh vứt đâu rồi?”

Trình Trạm: “…”.Anh dừng một chút: “Ở trong ngăn tủ, anh không có vứt đi.”

Hướng Nguyệt Minh kéo ngăn tủ ra, tìm một hồi cũng thấy. Cô không nói gì một lúc, sau đó trả lời: “Em tìm thấy rồi, cúp máy đây.”

“…”

Trình Trạm nhìn điện thoại vừa bị tắt, im lặng kéo môi dưới.



Bữa tối hôm nay là do Du Chu đề xuất.

Du Chu là người tuyển chọn diễn viên, nên cũng có yêu cầu đặc thù riêng. Tất nhiên kỹ năng diễn xuất là bắt buộc, nhưng anh ấy muốn tìm nguồn cảm hứng nhiều hơn.

Sau khi Sơ Hạ liên lạc với anh, Du Chu nói rằng anh có thể gặp và xem về kỹ năng diễn xuất, anh đã xem qua vai diễn của Hướng Nguyệt Minh, biết rõ trình độ của cô như thế nào.

Kỹ năng diễn xuất có thể mài giũa, nhưng cảm hứng thì không.

Hướng Nguyệt Minh không có ý kiến gì, cô nghĩ ăn và bàn bạc rất bình thường.

Hơn nữa, Sơ Hạ cũng đi theo nên cô không lo lắng gì cả.

Khi ra ngoài, Hướng Nguyệt Minh chọn bộ trang phục vô cùng trẻ trung, mang hơi thở thanh xuân.

Một chiếc yếm kẻ sọc sáng màu, bên trong mặc áo phông cùng màu, đeo kẹp tóc, trang điểm nhẹ, trông chẳng khác gì học sinh cấp ba.

Sơ Hạ nhìn thấy cô, sửng sốt một chút: “Hôm nay… em đóng vai trẻ con à?”

Hướng Nguyệt Minh liếc cô ấy, nhìn vào gương: “Hôm nay em sẽ đóng vai một học sinh. “

Sơ Hạ mỉm cười: “Đẹp đấy.”

“Trông em như trẻ hơn mấy tuổi ý”, cô ấy nói.

Đây là sự thật, Hướng Nguyệt Minh có làn da đẹp, khuôn mặt căng mịn. Cô cũng còn trẻ, chưa đến 23 tuổi.

Địa điểm ăn uống không phải là câu lạc bộ cao cấp như lần trước.

Thay vào đó là một nhà hàng lẩu bình thường, Du Chu nói thích ăn lẩu nên đã đặt một phòng riêng.

Khi Hướng Nguyệt Minh và Sơ Hạ đến, đã có người ở trong phòng.

Nhìn thấy Hướng Nguyệt Minh, Du Chu nhìn cô chằm chằm một chút, sau đó chìa tay ra bắt: “Du Chu.”

Sau khi giới thiệu xong, Du Chu ra hiệu: “Ngồi đi, không cần khách sáo đâu.”

Hướng Nguyệt Minh cười: “Vâng.”

Du Chu nhìn cô: “Gọi đồ đi, hai người cứ thoải mái.”

Hướng Nguyệt Minh không quá khách khí, cô đã tìm hiểu thông tin về Du Chu trước khi đến, vị đạo diễn này rất chú trọng đến cuộc sống sinh hoạt bình thường.

Anh không thích những lời xu nịnh, sống rất thuần tuý. Không giống như hầu hết các đạo diễn, có chút khác biệt.

Sau khi gọi một món, người phục vụ mang món khai vị lên trước.

Bọn họ không bắt đầu nói về công việc mà bắt đầu ăn trước.

Hướng Nguyệt Minh cũng ăn vài miếng, khi cô sắp ăn hết, Du Chu hỏi: “Mùi vị thế nào?”

“Khá ổn.”

Du Chu “ừm” một tiếng: “Các nhân vật trong kịch bản rất thích ăn lẩu.”

Hướng Nguyệt Minh ngẩn người, nhìn anh.

Du Chu hỏi cô: “Mỗi ngày ăn lẩu có chịu được sao?”

“…” Hướng Nguyệt Minh nhìn anh một chút, đột nhiên nở nụ cười: “Đương nhiên, ăn lẩu cũng giống như ăn những món khác.”

“Không giống nhau.”

Du Chu phản bác: “Lẩu là món ăn nhân vật chính thích nhất.”

Hướng Nguyệt Minh mím môi, nhẹ nhàng đáp: “Tôi xin lỗi.”

Ánh mắt Du Chu thâm thúy nhìn cô một lúc: “Cô đọc kịch bản rồi, có thấy gì khác biệt không?”

Hướng Nguyệt Minh sửng sốt một chút, suy nghĩ một chút nói: “Nhân vật hay cốt truyện ạ?”

“Cái gì cũng được.”

Du Chu nói: “Cô có thể nói bất cứ điều gì cô nghĩ sau khi đọc nó.”

“Ừm.” Hướng Nguyệt Minh trầm ngâm vài giây, thẳng thắn nói: “Thật ra tôi cảm thấy đây nên là một câu chuyện về tình yêu thầm kín đến từ cả hai phía.”

Tay Du Chu đang bưng chén trà liền dừng lại, ánh mắt hơi thay đổi nhìn cô.

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Tôi có cảm giác, mặc dù viết về tình yêu đơn phương của nữ chính, nhưng trên thực tế, tôi cảm thấy đó là một tình yêu thầm song hướng. Vừa đọc kịch bản tôi liền phát hiện ra.”

Du Chu không lên tiếng, ý bảo cô nói tiếp.

Hướng Nguyệt Minh nói: “Nhưng vì gia đình và hoàn cảnh, nam chính cảm thấy mình không xứng với nữ chính nên mãi không đáp lại, khiến mọi người xung quanh đều cho rằng nữ chính đang theo đuổi một cách đơn phương.”

Cô không khách khí chút nào, nói ra tất cả suy nghĩ và cảm nhận của mình.

Sơ Hạ nháy mắt ra hiệu với Hướng Nguyệt Minh vài lần, cô giả vờ không nhìn thấy.

Cô cảm thấy những lời nói vừa rồi thực sự cần thiết. Vì Du Chu đã hỏi, nên cô phải nói sự thật.

Trong phòng yên tĩnh một lát, Hướng Nguyệt Minh không nhịn được hỏi kết quả, Du Chu nói: “Cô đọc kĩ thật.”

Hướng Nguyệt Minh ngẩn người.

Du Chu nhấp một ngụm trà, đột nhiên cười nói: “Đúng vậy, trong kịch bản ẩn giấu một tuyến cảm xúc này, nhưng cũng không quá lộ liễu.”

Hướng Minh Nguyệt gật đầu.

Du Chu ngẩng đầu nhìn cô: “Nếu như cô là người trong cuộc, cô sẽ làm như thế nào?”

Hướng Nguyệt Minh trầm ngâm vài giây: “Tôi không phải người trong cuộc, tôi cũng không có dũng khí đuổi theo một người. Nếu người tôi thích không thích tôi, tôi sẽ dừng ngay từ đầu.”

“Ví dụ?”

“Tìm cách tránh xa người đó ra.” Hướng Nguyệt Minh thẳng thắn nói: “Tôi không thích chờ đợi, càng không thích trông chờ một câu trả lời không rõ ràng.”

Nói ngắn gọn, cô không có tự tin.

Về mặt tình cảm, Hướng Nguyệt Minh chưa bao giờ là một người tự tin, cô không thích chờ đợi, cô hiếm khi lấp đầy bản thân bằng những kỳ vọng.

Kỳ vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.

Du Chu kinh ngạc nhìn cô: “Tôi không ngờ cô là người như vậy.”

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Vậy đạo diễn Du nghĩ sao?”

Du Chu cười cười, trên mặt mang theo nụ cười: “Tôi vốn tưởng rằng người xinh đẹp như cô sẽ dũng cảm tiến lên.”

Hướng Nguyệt Minh lắc đầu: “Mỗi người có một tính cách khác nhau.”

Cô có tự tin vào những thứ khác, nhưng những thứ khó đoán như tình cảm, cô lại không đủ tự tin.

Du Chu hiểu rõ, anh thầm kín nhìn Hướng Nguyệt Minh một lúc, trầm giọng nói: “Nửa tháng sau sẽ có buổi thử vai chính thức, cô đến thử đi.”

Hai mắt Hướng Nguyệt Minh sáng lên, kinh ngạc nhìn anh: “Cái này cũng tính là vượt qua sao?”

Du Chu: “Tôi cảm thấy cô không tệ lắm.”

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Cảm ơn đạo diễn Du.”

Du Chu nhìn cô: “Nhưng quay bộ phim này sẽ không dễ dàng như vậy, tuy là sản xuất kinh phí thấp, nhưng yêu cầu của tôi tương đối cao.”

“Tôi hiểu rồi.”



Sau khi ăn xong, Sơ Hạ đưa cô về nhà.

“Em cảm thấy thế nào?”

Hướng Nguyệt Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ vài giây rồi nói: “Du Chu là người có tầm nhìn xa trông rộng.”

Sơ Hạ: “…”

Cô cười khẽ: “Không có tầm nhìn như vậy thì sẽ không viết được truyện như thế này.”

Hướng Nguyệt Minh giật mình, “A” một tiếng nói: “Kịch bản này chính là do anh ta viết?”

Sơ Hạ gật đầu.

Hướng Nguyệt Minh chống cằm suy tư: “Cũng khá tốt.”

“Em có chắc là muốn thử kịch bản này không?”

“Vâng.” Hướng Nguyệt Minh cười nói: “Đều gặp mặt ăn tối, trong lòng em cũng đã có đáp án rồi.”

“Thù lao đóng phim sẽ không cao lắm đâu.”

“Không sao.”

Hướng Nguyệt Minh cười nói: “Em không thiếu tiền.”

Sơ Hạ không nói nên lời, không nói thêm gì nữa.

Từ khi biết đến Nguyệt Minh, cô ấy đã biết, cho dù muốn khuynh đảo cả làng giải trí, cô hẳn là không thiếu cách.

Cô có người chống lưng, không cùng đẳng cấp như những nghệ sĩ khác.

Khi Trình Trạm về đến nhà, Hướng Nguyệt Minh đang tập yoga trong phòng khách.

Anh dựa vào cửa ngắm một chút rồi đi vào phòng bếp.

“Em cũng muốn uống nước.”

Trình Trạm nhìn cô, không trả lời.

Nhưng khi bước ra, anh vẫn cầm một ly nước ấm đưa cho cô.

Hướng Nguyệt Minh nhận lấy, uống nửa ly mới nói: “Mệt quá.”

Trình Trạm liếc nhìn cô: “Không cần tập khiêu vũ nữa?”

“Có ạ.”

Hướng Nguyệt Minh nói: “Em nghe người ta nói rằng tập yoga có thể khiến mình trẻ hơn.”

“…”

Trình Trạm không nói gì, nhìn cô: “Còn luyện tập không?”

“Không tập nữa.”

Hướng Nguyệt Minh lười biếng nói: “Em nằm tí.”

Trình Trạm “ừm” một tiếng, ngồi xuống ghế sofa.

Có kịch bản của Hướng Nguyệt Minh trên ghế sô pha, anh liếc nhìn nó qua khóe mắt, đột nhiên dừng lại.

“Em muốn đóng phim của đạo diễn Chu?”

Hướng Nguyệt Minh ngước mắt nhìn thứ anh đang cầm trong tay, mở miệng: “A? Đúng vậy, anh không biết sao?”

Trình Trạm lắc đầu.

Gần đây anh bận rộn nên không thường xuyên hỏi han công việc của cô.

Bình thường, chỉ cần cô không xảy ra chuyện gì, Trình Trạm sẽ không can thiệp.

Hướng Nguyệt Minh nhìn anh, tò mò hỏi: “Đóng phim của đạo diễn Du thì làm sao ạ?”

“Bây giờ vẫn chưa chắc chắn, em mới tham gia một buổi thử khả năng của bản thân thôi.” cô nói.

Trình Trạm không trả lời, lật xem kịch bản của cô.

Anh cụp mắt nhìn một lượt, trong kịch bản có rất nhiều chú thích cô đánh dấu, đó là ý kiến

của cô khi đọc kịch bản, có vẻ rất nghiêm túc.

“Trình Trạm?”

Trình Trạm nhướng mắt: “Sao?”

Anh nói: “Đây là lần đầu tiên Chu Du làm đạo diễn, tại sao em lại muốn đóng phim của anh ta?”

Hướng Nguyệt Minh cười nhìn anh: “Đương nhiên là vì em cảm thấy hứng thú với kịch bản này, em cũng rất thích cốt truyện.”

Cô nói: “Em không phải là người có tính cách như nhân vật trong kịch bản. Em muốn thử trải nghiệm một cuộc sống khác một lần.”

Trình Trạm cầm kịch bản dừng lại một lúc, không nói gì.

Hướng Nguyệt Minh nhìn anh chằm chằm, đột nhiên cảm thấy tò mò: “Trình Trạm, em muốn hỏi anh một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Hướng Nguyệt Minh chống cằm trên bàn trà, thẳng thắn hỏi: “Khi còn học ở cao trung, có ai thích anh không?”

Trình Trạm nhướng mi nhìn cô.

Hướng Nguyệt Minh nhìn anh một cái, thẳng thắn nói: “Thời thanh xuân anh có thích ai chưa?”

Trình Trạm nhìn thẳng vào cô một lúc, thấp giọng hỏi: “Tò mò à?”

Hướng Nguyệt Minh: “Nếu không tò mò, tại sao em phải hỏi?”

Cô giơ chân đá anh một cái: “Hỏi anh đấy.”

Trình Trạm nhàn nhạt nói: “Không có.”

“Không có gì?”

Hướng Nguyệt Minh trừng mắt nhìn anh: “Anh không yêu thầm ai cũng không có ai thích anh á?”

Trình Trạm đóng kịch bản và ném nó sang một bên.

Anh không nói gì, chỉ cụp mắt nhìn cô: “Trước đây em đâu có hứng thú với những thứ này.”

“A…” Hướng Nguyệt Minh kéo dài giọng điệu, bình tĩnh nói: “Em hiện tại không có hứng thú lắm, nhưng đọc kịch bản xong liền thấy hứng thú.”

Cô thẳng thắn chia sẻ: “Khi còn trẻ, ai cũng có một người mà mình thầm thích và cũng có người chú ý tới mình. Tình yêu nảy nở ở tuổi mới lớn là điều bình thường”.

Vừa nói, cô vừa liếc nhìn Trình Trạm: “Anh nói thật đi, em sẽ không giận anh đâu.”

Cô khẽ hừ một tiếng, ý là: “Em không ăn giấm đâu.”

Trình Trạm: “…”

Anh híp mắt nhìn cô một lúc rồi từ ghế sô pha đứng dậy, ngồi xổm trước mặt cô.

“Ý em là–“

Anh nhìn cô, nói một cách chậm rãi: “Em đã từng yêu thầm hồi học cao trung.”

Trình Trạm vừa nói vừa nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Phải không?”

Hướng Nguyệt Minh: “…”