Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn Vùng Biên Giới

Chương 28

Trần Thụ Danh nghe được vẻ mặt đau đớn: "Quá đắt, trên người chúng tôi không mang theo nhiều tiền lắm, chịu không nổi tiêu như vậy.”

"Có thể đi đại đội hỏi một chút." Dung Hiểu Hiểu nhắc nhở: "Đều là người địa phương, một số nhà nhất định sẽ tích góp bông, các anh có thể đổi với bọn họ, thật sự không được thì đi tìm đại đội trưởng, hắn khẳng định sẽ không để mọi người chết cóng.”

Dù sao cô cũng nhớ kỹ một điểm, nếu thật sự có việc không giải quyết được, vậy thì đi tìm đại đội trưởng xin sự giúp đỡ.

Người dân địa phương sẽ luôn chuẩn bị tốt hơn những người mới tới như bọn họ.

Ánh mắt Trần Thụ Danh sáng lên: "Đúng vậy, chúng ta có thể đi hỏi người của đại đội một chút.”

Cao Liêu cũng gật đầu theo: "Dù không được cũng có thể tìm đại đội trưởng, chúng ta cũng không phải quấy rầy, thật sự là không có biện pháp.”

Tiêu Cảng vốn đang ngồi xổm gặm bánh bao, nghe lời này không khỏi có tâm tư: "Các người nói, nếu như tôi tặng quà cho đại đội trưởng, hắn có thể phân cho tôi làm chút công việc thoải mái hay không?”

Dung Hiểu Hiểu tròng mắt vừa chuyển, giật dây nói: "Tôi cảm thấy anh có thể thử xem.”

Vừa lúc có thể thăm dò, nhìn xem đại đội trưởng có tính tình gì.

Tiêu Cảng ngay cả bao thịt cũng không thèm ăn nữa, càng nghĩ càng cảm thấy khả thi: "Đi một chút, chúng ta trở về đại đội.”

Cao Liêu nhìn ra tâm tư của hắn: "Tôi ngược lại cảm thấy không cần phải vội vàng như vậy, trước tiên có thể xem ngày mai đại đội an bài cho chúng ta công việc gì, nói không chừng không khó như trong tưởng tượng của chúng ta.”

Đương nhiên, lời này hắn cũng không quá tin tưởng.

Cái khác không nói, nhìn mấy thanh niên tri thức cũ là có thể tưởng tượng được, làm việc khẳng định không dễ chịu.

Tiêu Cảng vừa nghe cũng cảm thấy có đạo lý.

Nếu như phân phối công việc dễ dàng, vậy không phải không cần phí công sao?

......

Cho dù thấp thỏm đi nữa, ngày nên đến vẫn phải đến.

Đại đội trưởng La cũng không cố ý tiếp đãi bọn họ, hỏi vài câu rồi bảo tiểu đội trưởng đưa đến vùng đất xung quanh nhổ cỏ.

Tiểu đội trưởng chỉ một bên: "Thấy chưa, nhổ sạch chỗ này, một ngày năm công điểm, cũng không thể lười biếng, bằng không tôi sẽ trừ công điểm của các người.”

Trong đất đều là một đám bà thím lớn tuổi đang ngồi xổm.

Tiêu Cảng trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm: "Sau này chúng tôi sẽ ở lại nơi này làm việc?”

Tiểu đội trưởng cười ra tiếng: "Nghĩ đẹp vậy, vừa nhìn đã biết trước kia các người chưa từng làm việc gì, trước tiên cho các người thời gian thích ứng một tuần, sau khi thích ứng phải đi nơi khác làm việc, cũng không thể cứ đi theo mấy bà già kiếm được bốn năm công điểm chứ?”

Bên này dặn dò những điều cần lưu ý, mấy bà lão trong bãi đất trống bên kia cũng đang đánh giá thanh niên tri thức mới tới.

"Ôg, mấy bà nhìn cô gái kia thật xinh đẹp." Vương Quế Chi chỉ vào người nào đó nhìn: "Người này so với các cô gái trong trấn còn đẹp hơn, các bà nhìn xem cô ta mặc bộ quần áo kia, thật là xinh đẹp.”

Tiền Xuân Phượng đáp lời: "Các người không nhìn thấy, hôm trước cô ta mặc một bộ áo đỏ vài tổng hợp đích xác rất tốt, rất dễ nhìn.”

Bà Chu ở một bên bĩu môi: "Đẹp có ích lợi gì, làm việc còn mặc đồ tốt như vậy, thật sự rất lãng phí, cũng không sợ làm hỏng quần áo.”

Tiền Xuân Phượng bất mãn lời nói của bà ta: "Sao lại là lãng phí? Đồng chí trong thành người ta tới, sao có thể luyến tiếc mấy bộ quần áo?”

"Quả nhiên là người trong thành, các bà nhìn ánh mắt kia của cô ta, giống như mọi người nợ tiền của cô ta." Có người kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Chắc chắn là một người lợi hại thích gây sự, các người cứ chờ đi, đây đâu phải là làm việc? Về sau khẳng định vẫn lăn qua lăn lại.”

Đừng nói, cho dù không có tâm tư xấu, phần lớn người nghe nói như vậy đều rất tán thành.

Dù sao đây không phải là lần đầu tiên có thanh niên tri thức đến đại đội.

Lúc trước cũng không ít lần giày vò, hiện tại đều đã nhận mệnh mới chăm chỉ làm việc.

Nhưng dù là như vậy, cũng thỉnh thoảng náo loạn một hồi.

Cái khác không nói, chỉ cần nhìn thanh niên tri thức tướng mạo xinh đẹp kia đã biết không phải là người có thể làm việc, cả người trắng trẻo sạch sẽ, quần áo lại xinh đẹp, nguyện ý làm công việc bẩn thỉu mệt mỏi như vậy mới kỳ quái.

Lúc này, Tiền Xuân Phượng chỉ chỉ sang một bên: "Cô gái nhỏ kia cũng không tệ lắm, tôi thấy khí lực đặc biệt lớn.”

Đến bây giờ còn ấn tượng sâu sắc, dễ dàng xách lên hai cái túi khổng lồ.

Sáu thanh niên tri thức, tầm mắt các bà đầu tiên dừng ở trên người nữ thanh niên diện mạo xinh đẹp nhất, nhưng bây giờ phát hiện, nữ thanh niên khí lực lớn này diện mạo cũng không tệ lắm, bộ dáng vui vẻ cười ha hả, vừa nhìn đã đặc biệt vui mừng.

Bà không khỏi nói: "Đại đội trưởng cũng coi như may mắn, tới hai nữ thanh niên, ít nhất có một người có thể làm việc.”

Khó có được, bà Chu không phản bác bà.

Rõ ràng là bà ta cũng nhớ.

Tâm tư vừa chuyển, bà ta đứng dậy chạy về phía trước: "Tiểu đội trưởng, cho cô gái này cùng một tổ với tôi đi, tôi chắc chắn sẽ hướng dẫn cô ấy làm việc thật tốt.”

Có sức mạnh rất tốt.

Lại là một cô gái da mặt mỏng, nếu chia làm việc cùng không phải là bà ta có thể vụиɠ ŧяộʍ lười biếng sao?

--------------------

Về nam chính.

Nam chủ kỳ thật đã xuất hiện rồi, bất quá không xuất hiện tên đầy đủ, liền xuất hiện một cái dòng họ ha ha ha ha ha