Trên con đường núi hẹp dài, bánh xe ngựa nghiền qua một hòn đá, trong xe lắc lư vang lên một tiếng "rầm".
Dĩ Vân mở hai mắt ra, giơ tay dụi khóe mắt, nhìn bàn tay nhỏ bé của mình, cô biết nhiệm vụ của mình đã bắt đầu, trong đầu gọi hệ thống: "Có ở đây không?"
Hệ thống trả lời: "Đang tải ..."
"Thế giới đã được tải thành công" Hệ thống bắt đầu đọc: "Thân phận hiện tại của ngươi tên là Đỗ Dĩ Vân, năm nay chín tuổi, là nha hoàn bên người tiểu thư Đỗ gia Đỗ Như Nguyệt.”
Dĩ Vân nhìn sang bên cạnh, một tiểu cô nương tựa vào đệm xe ngủ say, khuôn mặt nàng ấy tròn trịa, tuổi hẳn là tương tự Đỗ Dĩ Vân, trên người choàng một chiếc khăn choàng tốt, trên cổ đeo khóa mạng dài, bàn tay nhỏ còn có một chiếc vòng tay tinh xảo, trên tay Đỗ Dĩ Vân cũng có một chiếc vòng tay giống nhau, bên trong vòng tay có khắc chữ "Đỗ".
Dĩ Vân hỏi: "Đây là Đỗ tiểu thư Đỗ Như Nguyệt sao?”
Hệ thống nói: "Đúng vậy.”
Dĩ Vân lại hỏi: "Cô ấy là nữ chính thật à?”
Hệ thống phủ nhận: "Không phải, nữ chính thật là con gái thiên tuyển do cục xuyên không tuyển chọn ra, trước đó, chính là thời gian ngươi làm nhiệm vụ, chờ nhiệm vụ thành công, cục xuyên không chọn ra chân nữ chủ, chúng ta có thể đi thế giới tiếp theo.”
Dĩ Vân gật đầu: "Được.”
Vì để cho cốt truyện của mỗi tiểu thế giới càng thêm phong phú, cục xuyên không mở ra [Kế hoạch Bạch Nguyệt Quang], sự tồn tại của bạch nguyệt quang trước mặt nam chủ, làm cho chân nữ chủ ghen tuông vì Bạch Nguyệt Quang, tiểu ngược di tình.
Đợi đến khi cục xuyên không chọn ra chân nữ chủ, Bạch Nguyệt Quang sẽ rời khỏi sân khấu, nhường chỗ cho các chân nữ chủ thật sự.
Mà Dĩ Vân chính là bạch nguyệt quang của công cụ này, không chỉ như thế, để phù hợp với thế giới nhỏ, cô còn phải bám sát nhân vật, để phòng ngừa tiểu thế giới xuất hiện sai lầm.
Hệ thống truyền tư liệu cho Dĩ Vân: "Tổ tiên của Đỗ Dĩ Vân rất giàu có, sau này gia đạo sa sút, từ nhỏ đã bị bán vào Đỗ phủ, Đỗ phủ mua nàng vì nàng có dòng dõi sạch sẽ, chờ nàng lớn lên làm nha hoàn của hồi môn, nhưng nàng tâm cao khí ngạo, coi mình là tỷ muội của Đỗ Như Nguyệt, tuy rằng đối tốt với Đỗ Như Nguyệt, nhưng càng thích chỉ trỏ Đỗ Như Nguyệt, không có nửa điểm nha hoàn, Đỗ Như Nguyệt bởi vì thiếu bạn chơi, cũng thích chơi đùa cùng Đỗ Dĩ Vân, ngay cả vòng tay cũng chia cho nàng cái giống như vậy, Đỗ Dĩ Vân càng cảm thấy mình vốn nên là tiểu thư.”
Dĩ Vân xoay chiếc vòng trên tay cô, vòng tay của cô quả thật giống Đỗ Như Nguyệt, trong vòng tay có chữ "Đỗ".
Cô đánh giá: "Không có mệnh tiểu thư, thiên về bệnh tiểu thư.”
Hệ thống tiếp tục nói về nam chủ của thế giới này. Nam chủ của thế giới này tên là Sở Thừa An, vốn là công tử đại tộc, nhưng gia tộc bị người ta hãm hại, bị lưu đày đến Tây Bắc, đợi đến khi oan tình được hóa giải, trong nhà chỉ còn lại mình hắn sống sót.
Bắt đầu thảm như vậy, nhưng nếu có thể được cục xuyên không chọn làm nam chủ, hắn tuyệt đối có thể đột kích ngược mà lên, sự thật cũng là như thế, đúng lúc gặp Nhung Địch xâm lấn, Sở Thừa An thỉnh nguyện đi chiến trường, biểu hiện bản lĩnh thống soái tuyệt hảo, anh dũng vô địch, gϊếŧ đến mức Nhung Địch vừa nghe tên hắn đã sợ hãi.
Sau khi khải hoàn, Sở Thừa An được phong Vũ An Hầu, trở thành quyền quý có danh tiếng to lớn mạnh mẽ trong Kinh Thành.
Dĩ Vân tò mò hỏi: "Đã như vậy, ta là một tiểu nha hoàn, làm sao trở thành Bạch Nguyệt Quang của Hầu gia?”
Hệ thống nói: “Đừng nóng vội, điều này không phải sẽ đến sao?”
Sau khi Sở Thừa An phát triển muốn trở thành Bạch Nguyệt Quang của hắn sẽ rất khó khăn, vậy thì phải xuống tay trước khi hắn phát triển.
Mấy ngày trước, Đỗ phu nhân mang theo Đỗ Như Nguyệt về nhà mẹ đẻ thăm người thân, Đỗ phủ đột nhiên có việc gấp, Đỗ phu nhân phải chạy về, bà ấy sợ Đỗ Như Nguyệt đi theo xe thuyền mệt nhọc, nên đã để Đỗ Như Nguyệt ở nhà ngoại tổ vài ngày rồi mới trở về Kinh Thành, Đỗ Dĩ Vân là nha hoàn thϊếp thân, cũng đi theo Đỗ Như Nguyệt, đợi đến hôm nay mới bước lên đường trở về Kinh Thành.
Cũng trong khoảng thời gian này tân đế thượng vị, thay Sở gia lật tẩy vụ án, khi Sở Thừa An từ Tây Bắc trở về, xe ngựa hai nhà gặp nhau, nhưng mà bọn họ cũng gặp phải sơn tặc.
Lúc này Sở Thừa An chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi, đi theo chỉ có một lão nô, nếu không phải Đỗ phủ canh phòng cẩn mật, thuận tiện cứu hắn, thì hắn đã mất mạng rồi.
Sở Thừa An là người trọng tình trọng nghĩa, hắn nhớ kỹ ân tình của Đỗ phủ, đợi hắn Phong Hầu trở về, nhận Đỗ Dĩ Vân và Đỗ Như Nguyệt làm ân nhân. Sở Thừa An và Đỗ Dĩ Vân không tiếp xúc gì, nhưng Đỗ Dĩ Vân lại tự mình đa tình, khiến người ta cho rằng nàng là bạch nguyệt quang của Sở Thừa An, cho đến khi chân nữ chủ xuất hiện.
Dĩ Vân: "Xác định, Sở Thừa An là bị đυ.ng, vậy rốt cuộc ta nhận kịch bản Bạch Nguyệt Quang hay kịch bản nữ phụ độc ác?”
Hệ thống "uh" một tiếng, nói: “Giống như nữ phụ độc ác hơn.”
Dĩ Vân: "..." Nó có thể không cần phải trung thực như vậy được không.
Đây là phiên bản ban đầu do cục xuyên không sắp xếp, về phần làm thế nào để "khiến người ta cho rằng nàng là Bạch Nguyệt Quang của Sở Thừa An", còn phải dựa vào thuật toán hệ thống.
Hệ thống nói: "Nhiệm vụ này không khó, thuật toán đưa ra giải pháp tối ưu là Đỗ phủ sẽ cứu nam chủ, bảy năm sau, ngươi lấy thân phận ân nhân muốn áp chế nam chủ, làm cho nam chủ chán ghét ngươi, khắp nơi nói với người khác năm đó ngươi cứu nam chủ, nam chủ khinh thường so đo với loại nhân vật nhỏ như ngươi, để kẻ tò mò cho rằng ngươi là Bạch Nguyệt Quang của hắn, nhiệm vụ sẽ thành công.”
Dĩ Vân hoài nghi: "Bảy năm sau Sở Thừa An là quyền quý, một tiểu nha hoàn như ta dám to gan sắp xếp hắn, cho dù hắn không so đo với ta, cũng sẽ có người khác vì hắn mà ra mặt, ta có thể không sống được đến lúc người khác cho rằng ta là bạch nguyệt quang của hắn.”
Hệ thống đưa ra niềm tự hào của công nghệ: "Ngươi hoài nghi về thuật toán giải quyết tối ưu?”
Dĩ Vân trả lời: "Lần trước hệ thống thuật toán của các người làm cho nhiệm vụ của một nhân viên cục xuyên không thất bại, thiếu chút nữa không thể quay về.”
Hệ thống chột dạ: "Khụ khụ, mọi việc đều có tai nạn.”
Dĩ Vân cười hì hì: "Ta cũng không có gì bất ngờ”
Dĩ Vân vén rèm xe ngựa lên: "Dừng lại một chút!”
Giọng nói thanh thúy của tiểu hài tử truyền ra trong rừng núi, chỉ chốc lát sau, đội ngũ dừng lại, hộ viện dẫn đầu tới, không phát hiện Đỗ Như Nguyệt, đối với Đỗ Dĩ Vân sắc mặt liền bình thường, chỉ hỏi: "Có phân phó gì không?”
Đỗ Dĩ Vân nhảy xuống xe ngựa, tự tiện ra lệnh thay Đỗ Như Nguyệt đang ngủ: "Đi lâu như vậy, tiểu thư muốn nghỉ ngơi một chút.”
Các hộ viện đều biết Đỗ Dĩ Vân thích lấy khí phách của tiểu thư, hết lần này tới lần khác Đỗ Như Nguyệt luôn theo ý nàng, nếu nàng đã nói như vậy, đoàn người này cũng chuẩn bị nghỉ ngơi tại chỗ, Đỗ Dĩ Vân lại còn chưa đủ, nàng vung tay lên, nói: "Nghe nói phía trước có một loại hoa rất đẹp, tiểu thư rất thích, mười người các ngươi cùng ta đi hái hoa.”
Hộ viện khó xử: "Đường núi quá sâu, có thể có nguy hiểm, đừng đi lung tung thì tốt hơn.”
Đỗ Dĩ Vân bộ dạng đương nhiên, nói: "Đương nhiên ta biết nguy hiểm, cho nên để cho mười người các ngươi bảo vệ ta, hơn nữa là hoa tiểu thư muốn, các ngươi không hái, còn muốn thưởng bạc sao?”
Cảm ơn loại tính cách không để người trong mắt này của Đỗ Dĩ Vân đã giúp cho Dĩ Vân thuận tiện làm việc.
Hộ viện vừa tức vừa bất đắc dĩ, chỉ coi như một tiểu cô nương có tính tình đùa giỡn, hắn ta tiện tay chỉ mười người, để cho bọn họ cưỡi ngựa đưa Đỗ Dĩ Vân đi đường núi phía trước.
Đỗ Dĩ Vân ngồi trên ngựa, túm bờm, đôi mắt to lơ lửng quan sát xung quanh.
Đường núi rất là hẻo lánh, có một mùi bùn đất, ngựa xoay quanh một khúc cua, phía trước rực rỡ hoa núi, màu đỏ tím trắng vàng, giao nhau rực rỡ, thực sự rất xinh đẹp, các hộ viện cũng nhìn thấy kỳ lạ.
Chỉ là sự yên tĩnh này đã bị một tiếng quát giận dữ cách đó không xa truyền đến phá vỡ: "Đứng lại! Đừng để tiểu tử đó chạy thoát!”
Các hộ viện giật mình: "Là sơn tặc!” Bọn họ vội vàng muốn quay trở lại, nhưng Dĩ Vân ngăn cản: "Không được đi! Nếu bây giờ chúng ta quay lại, không phải là dẫn những tên sơn tặc đến nơi nghỉ ngơi sao? Nếu như tiểu thư Như Nguyệt xảy ra chuyện gì, các ngươi bồi thường được không?”
Hộ viện dẫn ngựa quay đầu dừng lại: "Cái này..."
"Vẫn phải trở về, chỉ là rất nhiều thứ đều phải bỏ lại, toàn lực hộ tống tiểu thư."
"Nhưng nếu thật sự quấy nhiễu tiểu thư..."
Dĩ Vân nói những lời này, là ỷ vào người biết số lượng sơn tặc ít hơn hộ viện, cuối cùng sẽ bị hộ viện đánh chạy, nhưng các hộ viện không biết sự thật, chỉ biết không thể để Đỗ Như Nguyệt xảy ra chuyện, nên muốn để một người trở về báo tin cầu xin cứu trợ.
Chút thời gian này là đủ rồi, bởi vì sơn tặc đã đuổi theo một thiếu niên mà đến.
Có thể đã lăn qua đường núi, nên cả người thiếu niên đầy bùn đất, thân thủ hắn nhanh nhẹn, chạy rất nhanh, đầu óc hắn cũng sáng sủa, lợi dụng địa hình, làm cho sơn tặc cưỡi ngựa nhất thời không đuổi kịp hắn.
Chỉ là không còn ai đến hỗ trợ nữa, hắn nhất định là không chịu nổi.
“Sửng sốt làm gì, mau cứu người!” Dĩ Vân kêu lên một tiếng, đám hộ viện mới phục hồi lại tinh thần, nhìn kỹ sơn tặc đuổi theo chỉ có sáu bảy người, hơn nữa vũ khí cũng không tinh xảo như bọn họ, liền buông Dĩ Vân xuống, đá bụng ngựa, xông tới chỗ đám sơn tặc.
Thiếu niên chạy ra khỏi vòng chiến, cũng đến chỗ Đỗ Dĩ Vân.
Hệ thống: "Đây là Sở Thừa An.”
Dĩ Vân: "Nhìn ra rồi.”
Nếu như hệ thống không nói hắn là nam chủ, thì Dĩ Vân liếc mắt một cái cũng cảm nhận được hắn không tầm thường.
Lúc này Sở Thừa An mới mười ba tuổi, nhưng thân thể đã duỗi ra rồi, Đỗ Dĩ Vân chín tuổi đứng ở bên cạnh hắn, chỉ có thể ngẩng đầu đánh giá hắn.
Trên mặt Sở Thừa An bẩn thỉu, nhưng xuyên thấu qua lớp bụi bẩn, có thể thấy các đường nét trên khuôn mặt của hắn đều sắc nét như nhau, một đôi mắt quá mức sáng ngời, lại có một vẻ điềm đạm hiếm thấy ở tuổi này.
Chỉ là chạy quá lâu, trên mặt hắn không giấu được vẻ mệt mỏi, l*иg ngực phập phồng thở dốc, phải một lúc sau mới lấy lại được giọng nói từ trong cổ họng: "Tạ ơn..."
Nói xong một tiếng này, hai chân hắn mềm nhũn, chống đỡ không nổi nữa, ngã lăn ra đất.
Hắn đã chạy quá lâu.
Ngay từ đầu sơn tặc đuổi theo hắn có hơn mười mấy người, hắn trước tiên chạy vào trong rừng, lại leo lên sườn núi cao, làm cho ngựa không nhảy lên được, đủ loại như thế hắn mới vứt bỏ được mấy tên sơn tặc, nhưng còn lâu mới đủ, hai chân chạy không lại bốn chân, hắn vẫn bị đuổi kịp.
Chính vào lúc này, một giọng nói trẻ con trong trẻo truyền đến tai hắn, hắn nhìn thấy bóng người.
Được cứu rồi, hắn có thể sống sót, vì vậy hắn cắn chặt răng.
Hắn dùng hết sức lực cuối cùng chạy như điên về phía nàng, vừa thả lỏng, trước mắt đã tối sầm lại, cả người giống như dây đàn đứt gãy, khó có thể duy trì, ngã trên mặt đất.
Mồ hôi làm ướt mắt hắn, ánh mắt chua xót, vẫn giãy dụa mở mắt ra. Lúc này, hắn mới thấy rõ cô bé này, nàng ngồi xổm bên cạnh hắn, mái tóc đen nhánh được búi hai bên và hai chiếc chuông nhỏ buông thõng xuống, làn da trắng như bánh sữa, đôi mắt to như nho đang nhìn chằm chằm vào hắn, trên người không có một chút gì tinh xảo.
Nàng mỉm cười với hắn, để lộ ra hàm răng trắng bóng, hắn nghe thấy giọng nói của nàng, ngọt ngào mê người nói: "Đây là tên ăn xin nghèo của nhà nào.”
Sở Thừa An bỗng nhiên cảm thấy có chút quẫn bách.
Ở trước mặt một cô gái như vậy, hắn không khỏi có vẻ quá chật vật, lẽ ra hắn ở Tây Bắc chịu nhiều khổ sở, đã sớm không nên để ý đến vẻ bề ngoài, nhưng ở trước mặt nàng, hắn cảm thấy mình không nên như thế, quá đường đột.
Hắn muốn đưa tay lau khuôn mặt lấm lem mồ hôi, nhưng hắn mệt đến mức tay cũng không nhấc lên được.
Một lúc lâu sau, chiến cuộc đã định, nữ hài tử cầm túi nước ngồi xổm xuống, một dòng nước ngọt được đưa đến miệng hắn, hắn liều lĩnh thoải mái mà uống.
Ngón tay của nữ hài tử cẩn thận tránh khuôn mặt bẩn thỉu của hắn và nói: “Thật bẩn.”
Trên mặt Sở Thừa An có chút nóng, hắn muốn nói mình vốn không phải như vậy, nhưng nhìn bộ dáng tinh xảo của nữ hài tử, những lời này lại nói không nên lời.
Chờ hắn khôi phục chút khí lực, có thể tự mình đứng lên, liền nhìn nữ hài tử kia cùng hộ viện nổi lên tranh chấp: "Đội ngũ hồi kinh nhiều hơn một người cũng không thành vấn đề.”
Hộ viện nói: "Cái này..."
Bố thí Sở Thừa An để cho Đỗ Dĩ Vân có loại cảm giác làm tiểu thư, hộ viện lại cảm thấy lai lịch Sở Thừa An không rõ ràng, không muốn dẫn hắn đi, nên lúc này mới cãi nhau.
Sở Thừa An đi lên trước, trịnh trọng nói: "Tại hạ Sở Thừa An, hôm nay đa tạ cứu giúp.”
Hộ viện xua tay, hỏi: "Có thể tự mình đi không?”
Sở Thừa An gật đầu: “Các vị cứu giúp khó có thể hồi báo, Thừa An nhất định không quên, xin hỏi các vị là?”
Hắn nhìn Đỗ Dĩ Vân, Đỗ Dĩ Vân vốn định báo tên mình ra, nhưng vừa nghĩ đến nếu nàng nói ra, còn phải nói mình là nha hoàn Đỗ gia, nên mím môi không nói.
Hộ viện cẩn thận, cũng không chịu tự giới thiệu, chỉ nói: "Chỉ là chuyện dễ như ăn cháo.”
Sở Thừa An cũng không cưỡng cầu, hắn lại nhìn Đỗ Dĩ Vân, khập khiễng chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút." Đỗ Dĩ Vân gọi lại.
Nàng vừa bị hộ viện làm cho mất mặt, nên sắc mặt không được tốt cho lắm, ngẩng cao đầu lên, sai hộ viện: "Để lại một con ngựa còn có một ít tiền bạc cho hắn.”
Hộ viện thật sự bất đắc dĩ, thầm nghĩ phải nhanh chóng đưa "tiểu thư giả" này trở về, nên miệng nói đồng ý, cũng may Đỗ phủ không thiếu chút tiền này, Sở Thừa An lấy được một con ngựa cùng một ít tiền bạc.
Sau khi hộ viện làm những việc này, Đỗ Dĩ Vân rốt cục không nói gì nữa, nàng ngồi trên ngựa, thân thể nho nhỏ, nhưng người lại giống như đại nhân, ngay cả hộ viện cao lớn cũng không áp chế được khí thế của nàng.
Vừa kiêu ngạo vừa nuông chiều, rất đáng yêu.
Sở Thừa An đứng một lúc lâu, cho đến khi thấy bóng họ khuất dần hắn mới phục hồi lại tinh thần, hắn vừa dắt ngựa muốn đi về phía trước, bỗng nhiên giẫm phải một vật cứng, khom lưng nhặt lên, là một cái vòng tay thượng hạng, kích thước vừa vặn là của tiểu cô nương vừa rồi, bên trong vòng tay khắc một chữ triền thể: Đỗ.
Đỗ gia ở Kinh Thành là thế gia thư hương môn đệ, năm đó trong “vụ án mưu nghịch" của Sở gia, Đỗ gia là một số ít thế gia không bỏ đá xuống giếng, ngược lại còn vụиɠ ŧяộʍ giúp đỡ.
Sở Thừa An cầm vòng tay, nhớ tới ánh mắt giống như nho đen của nàng, nhịn không được cười ra tiếng.
Hắn muốn cưỡi ngựa đuổi kịp để trả lại, nhưng bỗng nhiên lại dừng lại, dùng góc áo lau sạch vòng tay, sau đó trịnh trọng bỏ nó vào trong ngực.
Thiếu niên xoay người cưỡi ngựa, tư thế ngổ ngáo, ánh mắt kia cũng sáng ngời như đuốc.
Ân tình hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ không quên, một ngày nào đó, hắn muốn được phong hầu thêm tước, đến lúc đó lại tới cửa Đỗ gia.
......
"Ngươi cố ý để vòng tay ở đó đúng không?" Hệ thống hỏi.
Dĩ Vân ngồi trên xe ngựa ngáp một cái: "Đúng vậy, bảy năm sau Sở Thừa An nhất định sẽ đến Đỗ phủ, vòng tay là một cơ hội.”
Hệ thống hỏi lại: "Đây là cách ngươi nói sẽ không có tai nạn?”
Dĩ Vân lười giải thích nhiều như vậy, chỉ nói: "Ngươi rồi sẽ biết.”
Nàng cùng hệ thống vừa nói xong, người bạn nhỏ Đỗ Như Nguyệt đã "a" một tiếng, dụi dụi mắt, Dĩ Vân rửa khăn lau mặt cho Đỗ Như Nguyệt, mí mắt Đỗ Như Nguyệt đánh nhau còn chưa tỉnh ngủ, Dĩ Vân nói: "Nhìn xem nô tỳ mang đến cho tiểu thư cái gì”
Đỗ Như Nguyệt chớp chớp mắt, hỏi: "Cái gì vậy?”
Dĩ Vân từ bên người lấy ra một bó hoa núi lớn, hương hoa nhàn nhạt tràn ngập cả xe ngựa.
Đỗ Như Nguyệt vui mừng nói: "Hoa hoa, thật xinh đẹp! Lấy ở đâu vậy?”
Dĩ Vân nói: "Hoa vừa hái ở đường núi...".
Tiếng cười của Đỗ Như Nguyệt từ trong xe ngựa truyền ra, các hộ viện hai mặt nhìn nhau, quên đi, có thể làm cho tiểu thư vui mừng như vậy, cũng là Đỗ Dĩ Vân có bản lĩnh, chuyện hôm nay sẽ không bẩm báo cho Đỗ lão gia cùng Đỗ phu nhân nữa.
Thời gian thấm thoát, trong nháy mắt, bảy năm đã trôi qua.
Ngày hôm nay, Kinh Thành vô cùng náo nhiệt, bởi vì mấy năm chiến tranh cùng Nhung Địch kéo dài, Đại Kỳ hoàn toàn thắng lợi, từ nay về sau Nhung Địch không được xâm phạm Đại Kỳ, hàng năm đều phải cống nạp, còn phải đưa công chúa của bọn họ đến hoàng cung hòa thân, thật sự là hả hê lòng người.
Tin tức tựa như bông tuyết bay vào các nhà Kinh Thành, ngay cả nữ tử ở khuê các cũng đều biết chuyện này, bao gồm cả Đỗ Như Nguyệt.
Một nha hoàn chải tóc cho Đỗ Như Nguyệt: "Tiểu thư, yến hội tiến cung lần này, là yến tiệc nghênh đón mừng cho dũng mạnh đại tướng quân, hôm trước Đại tướng quân hồi kinh kỳ thật đã làm qua một lần, nhưng Hoàng Thượng ngại không đủ long trọng, vẫn là muốn làm lại cho hắn một lần nữa.” Có thể nói thánh quyến đang nồng đậm.
Đỗ Như Nguyệt tò mò hỏi: "Đại tướng quân thật đúng như mọi người nói, có thể dùng một địch mười, một quyền đánh chết một người Bắc Địch?”
Nha hoàn vô cùng hưng phấn, nói: "Đúng vậy, vào trong cung có thể nhìn thấy tư thế oai hùng của Đại tướng quân, tiểu thư trở về phải giảng giải cho nô tỳ nha.”
Lúc này cửa phòng mở ra, trên tay một nha hoàn cao gầy cầm một bình hoa, bên trong cắm đầy đủ các loại hoa, hoa tươi che khuất khuôn mặt của nàng, người liếc mắt một cái, chỉ thấy ngón tay nàng cầm bình sứ như hành, thon dài lại xinh đẹp.
Đỗ Như Nguyệt vui vẻ nói: "Dĩ Vân!”
Nghe được Đỗ Như Nguyệt gọi một tiếng, nàng lộ ra khuôn mặt của mình từ phía sau hoa tươi, cánh hoa mềm mại lướt qua hai má trắng nõn, da như mỡ đông, lông mày lá liễu khẽ nhướng lên, mắt hạnh nhi ngậm sóng, tươi như hoa lại so với hoa kiều.
Diện mạo như vậy, nếu người không biết chuyện, còn tưởng rằng nàng cũng là tiểu thư nhà ai.
Nhưng nha hoàn kia vừa nhìn là Đỗ Dĩ Vân, hừ nhỏ một tiếng, Đỗ Dĩ Vân tính tình không tốt, ở Đỗ phủ đắc tội quá nhiều người, có thể nói, ngoại trừ Đỗ Như Nguyệt coi nàng là tri kỷ ra, những người còn lại đều không thích nàng.
Đỗ Như Nguyệt không để ý đến tiếng hừ của nha hoàn, hỏi Đỗ Dĩ Vân: "Dĩ Vân, Đại tướng quân thật sự cường tráng như núi sao?”
Đỗ Dĩ Vân liếc xéo nha hoàn kia một cái: "Đừng nghe các nàng nói bậy, nếu người cường tráng như núi, không phải sẽ thành quái vật sao?” Nói xong, nàng ra lệnh cho nha hoàn kia: "Đi lấy chậu nước đến đây.”
Nha hoàn xanh mặt rời khỏi phòng.
Rõ ràng nàng ta cũng là nha hoàn bên người Đỗ Như Nguyệt, nàng ta và Đỗ Dĩ Vân cấp bậc như nhau, nhưng Đỗ Như Nguyệt thiên vị Đỗ Dĩ Vân, Đỗ Dĩ Vân lại luôn thích nắm lấy cái giá chủ tử, thật sự chán ghét.
Mà Đỗ Dĩ Vân thì cầm lược, lưu loát búi tóc hai vòng cho Đỗ Như Nguyệt, đôi mắt thiếu nữ trong gương đồng sáng ngời, đúng là tuổi thanh tú nhất, chỉ là trên mặt mang theo ưu sầu: "Đại tướng quân này thật đáng sợ, ta thật sự sợ hãi, ta không muốn tiến cung.”
Đỗ Dĩ Vân vỗ vỗ bả vai nàng ấy, trấn an nói: "Không cần sợ, lời đồn đều là giả, huống chi cho dù hắn thật sự cường tráng như núi, tại sao hắn lại đánh tiểu thư được, hắn cũng không phải chán sống, dám đánh thiên kim nhà Đỗ đại nhân.”
Đại tướng quân mà các nàng đang nói chính là Sở Thừa An, hiện giờ hắn khải hoàn hồi triều, danh tiếng vang vọng khắp Kinh Thành, trong yến hội hôm nay, hắn còn được phong làm Vũ An Hầu, trở thành tân quý danh tiếng vô song.
Lần này quy mô yến tiệc mừng vô cùng lớn, người có đầu có mặt ở Kinh Thành đều được mời, khác biệt duy nhất chính là, thái giám tuyên chỉ lại chỉ định Đỗ gia mang theo nữ nhi tham dự, hành động này cực kỳ hấp dẫn người khác, Đỗ Như Nguyệt quanh năm ở trong khuê các, nên càng nghĩ càng sợ.
Chỉ là không đợi Đỗ gia ngồi lên kiệu đi, một nha hoàn hưng phấn chạy tới phòng, nói: "Tiểu thư, Đại tướng quân đến Đỗ phủ, hiện tại đang nói chuyện cùng lão gia và phu nhân ở trong sảnh đường!”
Dĩ Vân nhíu mày, hệ thống yên lặng nhiều năm trong đầu đột nhiên nói: "Có hai tin tức, một tốt, một xấu, ngươi muốn nghe cái nào?”
Dĩ Vân: "Tin tốt là Sở Thừa An đến đúng hẹn, tin xấu là sao?”
Hệ thống tiếp nhận lời của cô: "Tin xấu là nam chủ nhầm lẫn, hắn nhận nhầm người cứu hắn là tiểu thư Đỗ gia Đỗ Như Nguyệt, ánh mắt dạt dào coi người ta là ân nhân, hiện tại đến Đỗ gia, có tâm tư nhận ân nhân..."
Dĩ Vân: "... Phốc phốc”