Tôi Nuôi Lớn Tỷ Phú Thế Giới

Chương 48: Tình cảm

Đối mặt với suy đoán lung ta lung tung của những người kia, lão George nổi giận: "Dừng lại!"

Những gia trưởng kia nhìn thấy lão George tức giận có chút sợ hãi, nhưng nhanh chóng tranh nhau gào lên: "Ông phải bồi thường tiền!"

"Cái tên này ở nhà của ông, chắc chắn có liên quan đến ông, ông nhất định phải bồi thường tiền!"

"Không phải ông rất thích tên khốn kiếp này sao? Tại sao không đền tiền?"

...

Những người này căm tức nhìn lão George, dáng vẻ lưu manh vô lại.

Ở trên thế giới này, bất kể là quốc gia nào, dáng vẻ của mấy người khó chơi, chẳng khác nhau lắm.

Trình Hào có chút lo lắng lão George bị tức điên, không ngờ khi anh nhìn sang, lại phát hiện lão George cùng Arabella tức thì tức, vẫn rất bình tĩnh.

Lão George thậm chí cười lạnh một tiếng: "Cho dù tôi thích người này thì sao, lẽ nào tôi không thể tìm được đồ thay thế chắc?"

Những người kia đều sững sờ, lời lão George nói cũng đúng, tướng mạo Claude rất phổ thông, thậm chí có chút xấu, cho dù lão George coi cậu ta là tình nhân, hay bởi vì đồng tình mà thu lưu cậu ta, thì sau khi cậu ta gây sự, đổi một người khác hoặc là từ bỏ cậu ta, mới là lựa chọn bình thường.

Ở đây, vì sống tiếp, cái gì cũng có người làm... Chỉ cần có tiền, thì không cần lo lắng không tìm được tình nhân.

Hơn nữa... Những người này nhìn Trình Hào một chút.

Thiếu niên bên cạnh lão George, thoạt nhìn xuất sắc hơn nhiều so với Claude.

Trình Hào căn bản không biết những người này suy nghĩ thế nào, anh rõ ràng cảm giác được Claude có chút sợ hãi —— cả người cậu ta đều đang run rẩy.

"Tôi phải đi, chuyện ở đây không liên quan gì đến tôi." Lão George nói.

"Không, ông không thể đi!" Những gia trưởng kia muốn ngăn lão George, mà vừa lúc đó, có một đám người từ bên cạnh lao ra, bọn họ tách những gia trưởng kia, che chở lão George ở chính giữa.

Bọn họ đều là nhân viên làm việc trong quán rượu, Seth mới vừa gọi điện thoại thông báo.

Người làm việc trong quán bar lão George, mỗi một người đều đầy vẻ hung tướng, nhìn liền biết không dễ chọc, những gia trưởng kia nhìn thấy những người này, không dám tiếp tục náo loạn.

"Ông thật sự muốn từ bỏ Claude?" Có người hỏi.

Lão George hỏi ngược lại: "Tại sao tôi không thể bỏ?"

"Xin ông, cầu xin ông mau cứu con trai của tôi!" Cái người phụ nữ lúc trước biểu hiện đặc biệt hung hãn, còn mấy lần nỗ lực đánh người, đột nhiên khóc với lão George.

Những người khác cũng không dám náo loạn, dồn dập cầu xin: "Tôi không trả nổi tiền chữa bệnh, cầu xin ông."

"Ông có thể không bỏ cậu ta được không?"

"Ngài là một người lương thiện, ngài thật sự dự định mặc kệ nó sao?"

...

Quyền chủ động lập tức liền trở lại tay lão George, Trình Hào đột nhiên phát hiện mình có chút non nớt —— kỳ thực cho dù trước đó anh không nghĩ kế, lão George cũng có thể xử lý mọi chuyện thật tốt.

Ở trong lịch sử nguyên bản, lão George thậm chí mang theo Claude tiến vào đấu trường quyền anh, tranh đoạt chức vô địch thế giới!

Sự tình đến lúc này, cách giải quyết đã vô cùng đơn giản.

Cuối cùng quả thật cũng giải quyết rất đơn giản, toàn bộ những gia trưởng kia đều đồng ý phương án lão George cho bọn họ —— lão George sẽ trả tiền thuốc men cho những đứa trẻ bị thương, nhưng bọn họ cũng không thể khởi tố Claude.

Dù sao thì cách giải quyết kiểu đó rất phiền phức, bọn họ thậm chí phải mời một luật sư.

Cuối cùng, sau khi trả cho cục cảnh sát một khoản tiền, bọn họ mang theo Claude trở về nhà, mà vào lúc này, trời đã tối rồi.

Cũng chính là lúc này, Trình Hào chú ý thấy Claude không đúng lắm.

Điểm này được khẳng định sau khi bọn họ về nhà —— Claude vừa về tới nhà lão George, liền khóc lớn lên: "Đừng đuổi tôi đi!"

"Cậu bình tĩnh một chút." Trình Hào nỗ lực khuyên can cậu ta, nhưng không có tác dụng, Claude càng khóc càng lớn tiếng.

Hôm nay lão George chạy tới chạy lui, lúc này không chỉ mệt mỏi, còn rất đói, hiện tại lông mày nhíu lại thật chặt, cũng không muốn để ý tới Claude, nhìn về phía Trình Hào: "Trình Hào, cậu cũng biết, tôi muốn một võ sĩ quyền anh, mà không phải một đứa trẻ chỉ biết khóc."

Hắn nói xong, quay người đi lên lầu.

Arabella cười cười nói: "Tôi đi làm chút đồ ăn."

Claude đứng tại chỗ, mờ mịt đầy mặt, cậu ta nhìn chằm chằm về phía Trình Hào: "Trình..."

Trình Hào cầm hai găng tay, ném cho cậu ta một cái: "Mang vào, lên đài."

Claude đeo găng tay, leo lên võ đài.

Trình Hào nói: "Đến tấn công tôi."

"Không, không..." Claude khóc lên.

"Tấn công tôi!" Trình Hào nói: "Cậu phải nghe tôi!"

Claude vẫn lắc đầu, Trình Hào nói: "Tưởng tượng tôi thành người làm hư mắt kính của cậu! Tấn công tôi!"

Claude ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trình Hào.

Trình Hào lại nói: "Không phải cậu rất phẫn nộ sao? Dũng cảm một chút!"

Claude vung nắm đấm ra.

Cậu ta một bên khóc, một bên vung nắm đấm, dường như muốn đem tất cả phẫn nộ phát tiết ra.

Trình Hào luôn luôn né tránh, rồi cản lại.

Tuy rằng Claude đánh quyền kém xa Will có kinh nghiệm, nhưng lực công kích của cậu ta mạnh phi thường, Trình Hào có thể né tránh quả đấm của cậu ta dễ dàng, nhưng khi thật sự bị đánh trúng, bị thương cũng sẽ nặng hơn.

Cũng may Trình Hào có thể né tránh gần hết.

Song phương trên võ đài, cậu tới tôi đi giằng co nửa tiếng, rốt cuộc, thể lực Claude không chống đỡ nổi, ngã trên mặt đất.

Tránh né như vậy cũng rất tiêu hao tinh thần, Trình Hào thở hổn hển, cũng ngã ngồi trên mặt đất.

Nhưng, đánh như vậy một hồi, đầu óc của cậu ta tỉnh táo nhiều hơn, tinh lực cả người Claude bị tiêu xài không còn, cũng không như trước như chỉ biết là gào khóc, không có cách nào trao đổi.

Trình Hào nói: "Claude, chúng ta cần phải nói chuyện."

Claude nghẹn ngào nói: "Đừng không cần tôi, tôi sai rồi, đều là tôi không tốt..."

"Claude, không phải là cậu sai." Trình Hào nói: "Nhưng cậu cần phải lớn lên!"

Trình Hào đã suy nghĩ về việc phải làm gì với Claude.

Trước, anh có kiên trì, có ôn hòa với Claude, mà sự thực chứng minh, chỉ kiên trì cùng ôn hòa, cũng không nhất định có thể dạy dỗ tốt Claude.

Hơn nữa, anh cũng không thể vĩnh viễn ở bên Claude.

Trình Hào hổ thẹn với Claude, anh nguyện ý giúp đỡ Claude, sau một quãng thời gian ở chung, có tình cảm nhất định với Claude, nhưng chỉ đến thế mà thôi.

Địa vị của Claude ở trong mắt anh, cũng giống lão George cùng Arabella.

Lâm Vũ Tầm đã cứu anh, trợ giúp anh, là người đầu tiên anh nhìn thấy sau khi xuyên qua, còn đến từ một quốc gia với anh, anh có tình cảm với Lâm Vũ Tầm, cho nên xem Lâm Vũ Tầm là thân nhân, mà Claude không phải.

Anh không có cách nào gánh vác cả đời Claude, anh cũng không chịu trách nhiệm nổi.

Cho nên, Claude cần phải trưởng thành.

Nếu như cậu ta vẫn luôn như vậy, mọi người sẽ không có cách nào ở chung với cậu ta, lão George cũng sẽ bỏ qua cậu ta.

"Claude, những đứa trẻ kia bắt nạt cậu, là lỗi của bọn nó, cậu phản kích là đúng." Trình Hào nói: "Cậu sai ở chỗ phản kích quá nghiêm trọng."

"Cậu rất đặc biệt, Thượng Đế cho cậu sức mạnh không gì sánh nổi, cậu nên sử dụng nó thích đáng, chứ không phải dùng nó hại người."

Trình Hào trấn an Claude một lúc, cuối cùng nói: "Claude, cậu cần phải tuân thủ một ít quy tắc, nếu như cậu không làm được, thì phải rời khỏi nơi này."

Lần này Trình Hào nói đặc biệt nghiêm khắc.

Claude quả thực chính là một tờ giấy trắng, chỉ đơn giản như đúng sai cũng không làm rõ được, anh cần phải lập quy củ cho cậu ta.

Trình Hào nói lời này xong, Claude ngay lập tức liền nói: "Tôi không rời đi, tôi không muốn rời đi, đừng không cần tôi, cầu xin anh, tôi yêu anh..."

Trình Hào đã sớm dự liệu được Claude sẽ nói cái gì, nhưng anh không ngờ Claude sẽ nói "Tôi yêu anh".

Claude nói câu "Tôi yêu anh" này, giống như Danny nói "Em yêu anh" với anh, nhất định là không có gì khác nhau, nhưng đối với Trình Hào mà nói, nghe được thì cảm thấy khác nhiều lắm.

Anh đặc biệt không quen.

Người Mỹ thích nói "Tôi yêu bạn", nhưng trước đây ở quốc gia của anh, không ai nói cả.

Một người đàn ông nói như thế với anh, càng đáng sợ.

"Đừng không cần tôi, tôi yêu anh..." Claude lại nói.

Trình Hào nổi da gà, nhưng nghĩ tới tuổi tác tâm lý của Claude... Anh vỗ vỗ vai Claude: "Đừng kích động, chỉ cần cậu nghe lời, tôi và lão George sẽ cần cậu."

Mà vào lúc này, Lâm Vũ Tầm đứng ở cửa đã cứng lại rồi.

Lâm Vũ Tầm tới tìm Trình Hào.

Trước Trình Hào đã nói với cậu, nếu gặp phải chuyện gì có thể sẽ không về nhà, nhưng khi đến giờ mà Trình Hào không về, cậu vẫn lo lắng.

Ở xã khu nghèo này, tử vong là chuyện thường xảy ra, thường sẽ có người không giải thích được đã chết rồi...

Cậu không nhịn được rời khỏi nhà, đi tìm Trình Hào.

Lúc cậu đến nhà lão George, vừa vặn Arabella ở trong sân hái rau, liền cùng Arabella vào được, kết quả vừa bước vào, cậu liền nghe thấy Trình Hào nói với Claude.

Lâm Vũ Tầm nói không ra cảm giác của mình là gì, giống như là có sấm nổ bên tai cậu.

Trong giây lát đó, Lâm Vũ Tầm rất muốn xông tới, đẩy Claude ra.

Nhưng cậu kiềm chế.

Sau khi kiềm chế, cậu nhận thức được có gì đó không đúng.

Ý nghĩ của cậu không đúng.

Cậu... Không hy vọng người khác yêu Trình Hào, cũng không muốn Trình Hào yêu người khác, cậu hi vọng Trình Hào chỉ có một mình mình, thứ tình cảm này... Không phải tình thân.

Dường như lại có sấm nổ tung trong đầu Lâm Vũ Tầm, nổ tung đầu óc của cậu, khó có thể suy nghĩ việc khác.

Nhưng trong rất nhiều mảnh vỡ này, lại có một mảnh vỡ, hiện ra đặc biệt rõ ràng.

Mẹ của cậu buôn bán da thịt, dựa vào bán thân thể của mình để đổi lấy tiền tài, mà tại nơi này, người như vậy có rất nhiều, cậu cũng tiếp xúc qua rất nhiều.

Cậu từng gặp được một người khác với tất cả mọi người.

Đó là đàn ông.

Một người đàn ông da trắng, hắn đại khái chừng bốn mươi tuổi, rất gầy, không ai biết hắn từ đâu tới đây, chỉ biết hắn và phụ nữ ở đây làm ăn giống nhau.

Luôn có người tìm hắn, hắn có tiền, rồi lập tức tiêu hết.

Ban đầu Lâm Vũ Tầm rất khó hiểu, không hiểu hai người đàn ông phải ở chung một chỗ thế nào, sau đó từ tiếng mắng nhiếc của người khác biết được chuyện ra sao.

Lúc đó, đàn ông và phụ nữ trong xã khu này, tất cả đều xem thường người này, nhưng lại luôn có vài người đàn ông đi tìm hắn, sau đó, hắn chết, bị người ta gϊếŧ chết trong nhà của hắn.

Cái chết của hắn, không ai cảm thấy có gì không tốt, thậm chí rất nhiều người đều cảm thấy hắn đáng chết.

Cảm thấy một tên biếи ŧɦái như vậy, chết là đáng.

Chuyện như vậy quá thường gặp, bị người ta nói đáng chết cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên —— cậu và Danny thường thường bị mẹ của bọn họ chỉ vào mũi mắng, cảm thấy bọn họ cần phải chết đi... Cho nên cậu quên mất chuyện này rất nhanh.

Nhưng bây giờ cậu lại nghĩ tới.

Đàn ông kia thích đàn ông?

Claude cũng là như vậy?

Lâm Vũ Tầm nhìn về phía Claude, rất nhanh liền ý thức được, Claude không phải như vậy, trí lực của cái tên này, còn không bằng Danny.

Ngược lại là chính cậu... Cậu là người như vậy.

Cậu có tình cảm với Trình Hào, cũng không phải tình thân, cậu thích Trình Hào, là kiểu thích của tình nhân.

Trình Hào đối xử với cậu tốt như vậy, vậy mà đối với Trình Hào, cậu lại ôm tâm tư khiến người ta buồn nôn như vậy.

Trong lúc nhất thời, Lâm Vũ Tầm cực kỳ hổ thẹn, tuyệt vọng cũng bao phủ cậu.

Nếu như Trình Hào nhận ra được tâm tư của cậu, có rời đi hay không?

Trên võ đài Trình Hào còn đang nói chuyện cùng Claude, âm thanh êm tai kiên định mà lại tràn ngập sức mạnh, vào giờ phút này, trong lòng Lâm Vũ Tầm, cũng đã tràn đầy chán ghét bản thân.