Tịnh Đế

Chương 8

Lục Trạm đang đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn mọi thứ trong phòng.

4

Cảnh tượng hỗn loạn.

Tôi không biết mình đã thoát khỏi Châu Vĩnh thế nào, Lư Thanh Thanh đang không ngừng nói gì đó bên tai tôi nhưng tôi chẳng còn lọt tai nữa.

Cúi người nhặt áo len và áo khoác dưới đất lên, bất chợt có một chiếc áo khoác màu xám phủ lên đôi vai tôi.

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, Lục Trạm không nhìn tôi, anh quay đầu lại nói với Lư Thanh Thanh: “Dẫn theo em gái em, chúng ta đi thôi.”

Nói xong, anh cũng chẳng nhìn tôi lấy một cái.

Lư Thanh Thanh chạy lại đỡ tôi nhưng lại bị tôi tránh đi: “Em tự đi được.”

Lúc đi ngang qua người Tiểu Khê, tôi dừng bước: “Em muốn nói vài lời với chị ấy.”

Lục Trạm dừng lại, nhấc chân đi ra ngoài trước.

Tiểu Khê ngẩng đầu lên, tái mét mặt mày nhìn tôi.

“Có lẽ chị có khổ tâm.” Tôi nhỏ giọng: “Nhưng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chị.”

Chị ấy chẳng nói chẳng rằng, ngoảnh mặt đi, nhắm mắt lại, nước mắt rơi lã chã.

Tôi và chị ấy từng làm thêm trong quán ăn, khi dẫn tôi đến quán hát đó, lúc giới thiệu tôi với bà chủ, chị ấy đã nói: “Chị Tần, Tiểu Triệt cũng giống như em gái của em, em ấy còn nhỏ, chỉ muốn bán r ư ợ u lo liệu t iền th uốc men cho bố, chị quan tâm em ấy nhiều hơn nhé.”

Chị ấy dạy tôi cách đối phó với những vị khách khó chiều, dạy tôi cách bảo vệ bản thân, dạy tôi cách để mình uống ít r ư ợ u nhất có thể nhưng lại khiến khách hàng uống nhiều, dạy tôi lúc nào nên nhịn, lúc nào không.

Lúc gặp phải khách hàng d ê x ồ m, chị ấy sẽ an ủi tôi, nói cứ coi như bị lông c h ó cọ vào người.

Chị ấy bán m ạng lắm, khuyên tôi uống ít r ư ợ u, nhưng mình lại uống đến nỗi n ôn mửa không ngừng.

Một lần nọ chị ấy tiếp khách uống nhiều quá phải đưa vào b ệnh v iện, là tôi đã ở lại chăm sóc chị ấy cả đêm.

Tối đó, chị ấy nằm trên giường b ệnh, bỏ đi lớp trang điểm đậm, chị ấy đã nhỏ giọng kể cho tôi nghe một câu chuyện.

Thì ra dưới chị ấy còn có ba người em trai nữa nhưng đứa nào cũng tính toán, khôn lỏi.

Chị ấy kể một lúc rồi bật khóc: “Tiểu Khê, nếu chị có một đứa em gái như em, vậy thì tốt rồi.”

Chị ấy không hề biết, khi đó tôi đã nghĩ, nếu tôi cũng có một người chị như chị ấy, sẽ tốt biết chừng nào.

Lúc đi ra khỏi phòng bao, đầu tôi đau như b úa bổ.

Trước khi đến Hải Thành, do lao lực nhiều năm, sức khoẻ của tôi vốn đã không tốt. Tuy hiện giờ đã ổn hơn trước kia rất nhiều nhưng lần này đã hơn ba mươi tiếng không được chợp mắt, cuối cùng tôi cũng không trụ nổi, hai mắt tối sầm, ngã xuống.

Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện.

Chắc hẳn đây là phòng bệnh VIP, có tivi, có sô pha, còn có cả phòng riêng.

Qua cánh cửa khép hờ, tôi nghe thấy tiếng Lư Thanh Thanh: “Trạm, anh đừng ghét bỏ Tiểu Triệt nhé, con bé là một cô gái tốt, chỉ vì bố em nằm v iện, cộng thêm việc nợ người ta không ít tiền… con bé rất đáng thương, thậm chí còn không được học hết cấp ba, năm ngoái khó khăn lắm mới kiếm được tấm chồng, nhưng ngờ đâu người đó lại là một tên ma men, lại xảy ra chuyện này…”

Một lúc sau tôi mới nghe thấy tiếng thở dài của Lục Trạm: “Anh về khách sạn trước, lát nữa sẽ mang cơm đến cho hai người.” Ngừng lại một chút, anh nói tiếp: “Chắc em ấy không còn gì đáng ngại nữa đâu, tối thuê một điều dưỡng, ăn cơm xong em về khách sạn nghỉ ngơi sớm đi.”

“Trạm.” Lư Thanh Thanh hơi do dự: “Có chuyện này, em không biết có nên nói với anh không…”

“Chuyện gì…”

“Thì là, thì là Tiểu Triệt ấy, em ấy luôn sống rất cực khổ, từ khi em tìm được em ấy, có thể là do em ấy quá ngưỡng mộ cuộc sống của em, thế nên thỉnh thoảng em ấy, em ấy sẽ nghĩ mình là em…”

Chị ấy ngừng lại một chút, sau đó vội vàng giải thích: “Nhưng em đã hỏi qua bác sĩ rồi, đây không phải là bệnh thần kinh, đây là hành vi h oang t ưởng được tạo thành từ việc trốn tránh cuộc sống thực tế, thế nên, thế nên…”

“Thế nên lát nữa có gặp em ấy, nếu em ấy có nói mấy lời kỳ lạ với anh, anh cũng đừng trách em ấy nhé…”

Im lặng một lúc, Lục Trạm nói: “Em ấy là em gái em, anh sẽ không trách em ấy.”

“Trạm, cảm ơn anh.” Lư Thanh Thanh sụt sịt: “Em thật sự rất thương em ấy.”

Cánh cửa lại đóng lại, chắc Lục Trạm đi rồi.

Tôi chống người ngồi dậy, ngẩng đầu lên, tôi thấy Lư Thanh Thanh đang đứng ngoài cửa.

Hai chúng tôi cứ nhìn nhau như thế, chẳng ai nói gì.

Chị ấy khoá cửa lại, đi tới ngồi bên cạnh giường tôi rồi nói nói: “Bác sĩ bảo em không sao, chỉ mệt quá thôi, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Tối nay em cứ ở lại bệnh viện, nếu không có vấn đề gì, mai chị sẽ đưa em về Hải Thành.”

Tôi nhìn gương mặt giống mình y đúc.

“Liêu Phàm đâu?” Tôi nói: “Chị đã làm gì anh ta rồi.”

Chị ấy cúi đầu, cắn môi, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng run giọng nói: “Anh ấy… hôm qua anh ấy uống say, đ ánh nhau với người ta, bị người ta phang gạch vào đầu, bác sĩ nói đầu anh ấy bị thương nặng, có thể… có thể sau khi tỉnh lại, IQ hoặc trí nhớ sẽ có chút vấn đề…”

Im lặng như tờ.

“Chị.”

Chị ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, khóe mắt hoen đỏ.

“Sao chị có thể ra tay?” Tôi nói gằn từng chữ: “Đó là người chị từng yêu mà… sao chị có thể… sao chị có thể ra tay được…”

“Em nghĩ là chị làm sao?” Nước mắt của chị ấy chảy thành dòng: “Em không chịu giúp chị, anh ấy lại u y h iếp chị, em nghĩ chị còn cách nào khác không?”

Nước mắt rơi xuống lộp bộp: “Em nghĩ chị còn cách nào khác không?”

Chị ấy đưa tay lên lau nước mắt: “Chị đã từng nói với em, chị thật sự rơi vào bước đường cùng rồi, nếu khi đó em chịu giúp chị, giả làm chị đi trấn an anh ấy, chị đâu cần đi tìm bố mẹ, kể hết những chuyện xảy ra một năm trước… chị thật sự hết cách rồi…”

“Chị nói gì cơ? Chị nói hết rồi sao?”

“Đúng vậy.” Chị ấy lau nước mắt: “Chị nói cả rồi, bố bằng lòng thu dọn tàn cuộc giúp chị, chị đã cảm kích lắm rồi. Ông ấy tìm mấy tên c ô n đ ồ, Liêu Phàm… bản thân đã không biết phấn đấu, say mèm, người ta nói đểu vài câu đã sửng cồ, ra tay đ ánh người…”

“Em thì sao?” Tôi khẽ nói: “Sau này mọi người định làm gì em?”

“Tiểu Triệt.” Chị ấy kéo tay tôi: “Em đừng như thế, chị thừa nhận…”

Chị ấy khóc càng ghê hơn: “Chị thừa nhận những chuyện hôm nay đều do chị làm… nhưng em thử nghĩ mà xem, lẽ nào đây không phải là kết cục tốt nhất sao?”

“Chị không có tư cách xen vào quyết định của bố mẹ, nhưng Tiểu Triệt, bố chị ông ấy, ông ấy còn định làm chuyện quá đáng hơn nữa với em… là chị đã xin ông ấy, còn cả mẹ nữa, mẹ cũng xin ông ấy nên mới biến thành như thế… Tiểu Triệt, em là em gái ruột của chị, chị và em đang chảy chung dòng m á u, có gương mặt giống hệt nhau, chị sẽ bảo vệ em, chị sẽ bảo vệ em thật mà.”

Tôi cứ nhìn chị ấy chằm chằm, nước mắt lăn dài xuống gò má.

Chị ấy đưa tay ra, lau đi giọt nước mắt vương trên khoé mắt tôi: “Tiểu Triệt, xin em hãy tin chị, đây thật sự là kết cục tốt nhất… chị làm như thế chỉ vì muốn em hiểu rõ, cuộc sống không phải câu chuyện cổ tích, dù em có nói cho Lục Trạm biết sự thật… anh ấy… anh ấy cũng sẽ không chọn em đâu!”

Tôi chẳng nói chẳng rằng.

Chị ấy ngẩng đầu lên, thở dài, nắm bả vai tôi: “Em gái của chị, sao em lại ngốc nghếch như thế! Hôm nay anh ấy trông thấy em thế này, em nghĩ anh ấy biết được sự thật rồi, anh ấy còn cần em nữa không, em vẫn chưa nhìn rõ sao? Bất kể lúc nào, khi biết được quá khứ của em, anh ấy cũng sẽ không cần em nữa! Chị chỉ đang dùng cách này để em nhìn thấu mọi chuyện thôi!”

“Đừng nói nữa.” Tôi khẽ nói: “Chị, chị đừng nói nữa.”

“Tiểu Triệt.” Chị ấy ôm chặt tôi vào lòng: “Em tin chị đi, sau này chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn… Chị biết hôm nay chị làm thế này, em sẽ hận chị, ghét chị. Nhưng chị muốn sau này em có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người, em không cần p h ẫ u t h u ậ t t h ẩ m mỹ nữa, cũng không cần trốn tránh nữa, em có thể quay về Hải Thành với chị, chúng ta có thể đón bố tới đó, ở đó em có thể tìm được một công việc đàng hoàng, chị em chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau, em còn có thể gặp mẹ nữa, Tiểu Triệt…”

Chị ấy buông tôi ra, mặt đẫm nước mắt: “Như thế không tốt sao?”

Chị ấy hỏi tôi, như thế không tốt sao?

Tôi lẳng lặng nhìn chị ấy, không nói một lời.

Điện thoại bỗng đổ chuông.

Chị ấy điều chỉnh lại cảm xúc, nghe máy: “Trạm, được, Tiểu Triệt tỉnh lại rồi, em và em ấy đang ở trong phòng bệnh.”

Đặt điện thoại xuống, chị ấy lau khô nước mắt: “Trạm sắp tới đây rồi, Tiểu Triệt…” Chị ấy hít một hơi thật sâu: “Nếu em muốn nói sự thật cho anh ấy, chị sẽ không cản em… Em nói liệu anh ấy có tin, dù có tin, em nghĩ anh ấy có hận em khi đã bắt tay với chị l ừ a dối anh ấy không, hay anh ấy sẽ lấy một người phụ nữ quần áo xộc xệch ngồi lên đùi người đàn ông khác, mớm r ư ợ u cho ông ta… Một khi em nói ra, mọi chuyện sẽ không cứu vãn được nữa, đến lúc đó Trạm bỏ mặc em, nhà họ Lư cũng sẽ không tha cho em… khi ấy, chị thật sự không giúp nổi em đâu.”

“Dù em có tin hay không.” Chị ấy quay lưng lại với tôi: “Chị thật sự muốn tốt cho em.”

5

Đợi một lúc, tiếng gõ cửa vang lên.

Lư Thanh Thanh đi ra mở cửa, Lục Trạm xách một cái túi đang đứng ngoài cửa.

Ánh mắt của tôi lướt qua người Lư Thanh Thanh, nhìn vào Lục Trạm.

Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, bốn mắt chạm nhau nhưng chẳng ai lên tiếng.

Lư Thanh Thanh nhìn anh rồi lại quay qua nhìn tôi, đột nhiên cười nói: “Anh nom em kia, hai người vẫn chưa chính thức làm quen với nhau: “Tiểu Triệt, đây là chồng chị Lục Trạm, em từng thấy ảnh của anh ấy rồi đấy. Trạm, còn đây là em gái em, Tiểu Triệt.”

Tôi nhìn Lư Thanh Thanh, chị ấy vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói trên mặt nhưng lại căng thẳng nắm chặt tay.

Tôi lại nhìn Lục Trạm.

Im lặng một lúc, tôi cất tiếng.

“Chào anh.” Tôi khẽ nói: “Anh rể.”