Nước Đổ Khó Hốt

Chương 1

1

Ngày thứ ba sau khi chiến tranh lạnh, Tống Hồi gửi thiệp đính hôn trong nhóm chat.

Chữ ký bên đằng gái không phải tên tôi.

Vừa đẩy cửa phòng tiệc ra, tôi vừa kiềm lòng không đặng, hỏi hệ thống: "Độ hảo cảm gần đây nhất là bao nhiêu?"

Âm thanh máy móc lạnh như băng vang lên: "Thưa ký chủ, độ hảo cảm của Tống Hồi đối với cô là 99%. Chúc mừng cô, kế hoạch công lược của cô sắp thành công.

Đúng vậy. Nhưng Tống Hồi lại chuẩn bị đính hôn với cô gái khác.

Nghĩ vậy, tôi không khỏi cảm thấy kỳ lạ và hốt hoảng.

Ba ngày trước, người trước đó còn cười ranh mãnh chui vào lòng tôi làm nũng, hỏi tôi khi nào thì cho hắn một danh phận về mặt pháp luật, ngay sau khi nhận được tin nhắn liền đẩy phắt tôi ra, bỏ đi không ngoảnh đầu lại.

Được chiều chuộng đã quen, tôi bất giác cảm thấy Tống Hồi nhất định sẽ đến dỗ mình nên không chủ động làm lành. Song, không ngờ tôi lại nhận được tin tức hắn đính hôn với người khác.

“Ôi, anh Tống, chị dâu tới thật này.”

Ai đó hô lên.

Tống Hồi không thèm ngước mắt, một tay kẹp một mảnh đỏ tươi, tay kia ôm hờ eo một cô gái.

Cô nàng bị trêu chọc đỏ cả mặt, ngồi vắt vẻo trên đùi hắn như không xương, yêu kiều nhìn tôi chào hỏi: "Thì ra chị chính là Trần Diểu. Chú của A Hồi đâu? Không phải chú ấy lúc nào cũng rất thích chị à? Sao không đi cùng chị, hở?"

Tống Hồi đột nhiên bóp mạnh tay, khiến âm cuối của cô nàng vương một tiếng r3n rỉ khó phát hiện.

Bạn bè của hắn ở bên cạnh hưng phấn vỗ tay hoan hô: "Anh Tống – lãng tử thủ đô của chúng ta cuối cùng đã trở lại.”

“Trước đây, khi quen chị dâu, anh Tống không thể hút thuốc hay uống rượu, k1ch thích nhất cũng chỉ là nắm tay. M.ẹ nó chứ, tao cũng sắp hoài nghi anh Tống đổi sang ăn chay rồi.”

Thậm chí còn có người bỉ ổi đánh giá tôi: "Chị dâu, thất thần làm gì nữa, qua đó đi kìa. Ba người không phải thú vị hơn à? Anh Tống, anh thấy đúng không?”

Từ lúc tôi bước vào đến giờ, Tống Hồi cuối cùng cũng nói câu đầu tiên một cách hững hờ và cực kỳ trào phúng: "Cô ta ấy à? Ai cũng có thể nhận làm chồng, ông đây ngại bẩn.”

Tôi chưa từng nghĩ người đàn ông mà chỉ cần tôi không đồng ý thì sẽ tình nguyện yên lặng chịu đựng đến mức đỏ hoe viền mắt chứ tuyệt đối không chạm vào người tôi, sẽ nói ra loại lời này trước mặt nhiều người như vậy.

Thợ trang điểm đến gọi cô gái đi.

Tống Hồi tùy ý kéo áo vest đã nhăn nhúm, để lộ dấu hôn tím bầm trên cổ.

“Tuy rằng em không biết mình đã làm gì chọc giận anh, nhưng xem như em sai rồi. Mình về nhà trước, được không?”

Tôi tiến đến, tựa như hờn dỗi dùng ngón tay chà mạnh những dấu vết chướng mắt kia, nhưng làm thế nào cũng chà không được.

Yêu đương một năm rưỡi, dù giữa tôi và Tống Hồi xảy ra mâu thuẫn lớn đến mức nào, chỉ cần tôi chủ động nhún nhường, tất cả đều có thể xí xóa cho qua, lần nào cũng vậy.

"Ký chủ, xin chú ý, độ hảo cảm của đối tượng công lược sắp đạt giá trị tuyệt đối. Nhiệm vụ công lược sắp hoàn thành, còn 5, 4, 3..."

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi tủi thân.

[Tống Hồi chết tiệt, anh cứ chờ về nhà bị phạt quỳ ván giặt đi.]

[Em sẽ tự mình xuống bếp làm một đống đồ ngon cho Vượng Tài ăn hết, còn anh ở bên cạnh nhìn, không cho phép ch ảy nước miếng.]

Thời gian đếm ngược của hệ thống dừng lại.

Một bàn tay mang theo vết chai mỏng mạnh bạo siết lấy cổ tay tôi, làm nó đỏ ửng.

“Nhà?" Tống Hồi cười lạnh một tiếng: "Trần Diểu, cô thật sự muốn xây dựng một gia đình với tôi sao?"

Lòng tôi hụt hẫng: “Anh đang nói gì vậy?”

“Đừng diễn nữa. Số 008, người công lược cấp SSS+, chưa từng thất bại, là chị phải không, chị gái?”

Giọng điệu rõ ràng rất dịu dàng nhưng lại làm cho người ta run rẩy.

[Ký chủ, xin chú ý. Độ hảo cảm của đối tượng công lược đang giảm mạnh. 97%, 90%, 80%, 60%. Cảnh báo! Cô sắp chịu hình phạt điệ.n giật.]

Tống Hồi ném tôi lên sô pha, gấp gáp cởi cà vạt, hất cằm về phía cửa lớn, ra hiệu cho các anh em ra ngoài.

Cho đến khi trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi.

2

"Trong số một trăm tám mươi tám người từng công lược, cô đã từng thật lòng với ai? Hay tất cả đều là diễn? Cô từng lên giường với họ chưa? Rồi đến lúc thành công, cô cũng sẽ giống như khi rời khỏi bọn họ, rời bỏ tôi một cách vô tình, phải không!"

Một trăm tám mươi tám gì chứ? Lên giường là thế nào?

Tống Hồi là đối tượng công lược đầu tiên của tôi.

Tôi ngồi dậy từ trên sô-pha, thử kéo ống tay áo hắn: "A Hồi, em chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi anh.”

“Cho nên cô thừa nhận mình là người công lược chứ gì?”

Tống Hồi hất tay tôi ra, lạnh lùng cười: "Trần Diểu, cô là kẻ lừa đảo, tôi dựa vào đâu mà phải tin cô? Cô phụ người chân thành thì phải nuốt một vạn cây kim vào bụng.”

Tiếng cảnh báo của hệ thống vang lên đinh tai nhức óc: "Kí chủ, độ hảo cảm của đối tượng công lược đã giảm còn 50%, sắp tiến hành hình phạt đi.ện gi.ật.”

Dòng điện không biết truyền đến từ đâu chạy vụt qua người tôi.

Toàn bộ cơ thể như bị đặt trên giá lửa, m.áu sôi sùng sục đến cạn khô.

Tôi cuộn người lại nhưng không tài nào khống chế từng cơn co giật.

“A Hồi... A Hồi…”

Khi rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, tuyệt vọng, con người sẽ không kiềm chế được và gọi tên người thân cận nhất của mình.

Nhưng tôi đã quên rằng người mà tôi dựa dẫm nhiều nhất chính là nguồn cơn của sự đa.u kh.ổ này.

“Chị à”, Tống Hồi khom lưng, nhẹ nhàng vén tóc tôi, tâm trạng vui vẻ một cách vặn vẹo: ”Chị bị thế này không phải đáng lắm à?”

Không biết qua bao lâu, mồ hôi lạnh toát ra, ý thức của tôi dần tỉnh táo lại.

Tống Hồi đẩy cửa bước vào, ngồi xổm xuống, vặn mặt tôi nhìn thẳng vào hắn. Hắn lôi bản tin nóng ra, ép tôi mở to hai mắt.

Trong clip, một cô gái mặc váy lụa trắng đang ôm hôn một người đàn ông, ngồi ở phía dưới là các nhân vật nổi tiếng toàn thế giới.

Họ cùng nhau chúc mừng cặp đôi này.

Tất cả mọi người đều ăn diện lộng lẫy, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, càng làm tôi trông thê thảm không chịu được.

Tống Hồi – công tử nhà giàu ở thủ đô công khai vị hôn thê với mọi người.

Vậy tôi là gì?

"Trần Diểu, hoặc là bị hệ thống xóa bỏ, hoặc là làm người tình trong bóng tối của tôi, vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, cô chọn gì? Nếu tôi nhớ không lầm, vừa rồi cô nói chưa từng muốn rời xa tôi.”

Tống Hồi đứng lên trong bộ vest chỉnh tề, từ trên cao nhìn xuống tôi, dường như đã chắc chắn đáp án của tôi.

“Tống Hồi... " Tôi lẩm bẩm với vẻ khó tin, cảm giác buồn nôn cuồn cuộn dâng lên trong bụng.

“Ký chủ, độ hảo cảm của đối tượng công lược đang tăng lên, đã đạt 70%. Đề nghị cô chọn làm người tình, sẽ có lợi cho sự tăng trưởng của độ hảo cảm, tránh khỏi nỗi khổ bị đi.ện g.iật.”

Đại loại là thấy tôi im lặng quá lâu, Tống Hồi ngầm nhận định lựa chọn của tôi.

Ngón tay hắn chạm vào nút áσ ɭóŧ của tôi, gẩy nhẹ một cái, bờ môi lướt qua khóe miệng tôi.

Tôi như chợt tỉnh mộng, vung tay tát cho hắn một cái, túm chặt quần áo và hoảng sợ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dù biết rõ đó là kính một chiều, người bên ngoài không thể nhìn vào trong nhưng cảm giác xấu hổ và nhục nhã vẫn bao trùm lấy tôi.

Tống Hồi dùng đầu lưỡi chạm vào chỗ bị đánh. Hắn giận quá hóa cười, nắm lấy cằm tôi: "Chị này, số 008, hệ thống của chị không dạy chị sao? Đừng chọc giận đối tượng công lược của mình.”

“Tống Hồi, tôi không làm người tình." Tôi nhìn chằm chằm hắn, cuối cùng cũng tìm lại được giọng của mình, gằn từng chữ.

Nụ cười của hắn đóng băng trên mặt. Hắn tái mặt nói: "Cô thà chết chứ không muốn ở bên tôi.”

"Trần Diểu, m.ẹ nó, trước giờ cô chưa từng yêu tôi, đúng không hả?"

Đồ sứ trên bàn bị quét sạch xuống đất.

Tôi cười gượng: "Anh thích nghĩ thế nào thì tùy. Tống Hồi, đính hôn vui vẻ, chúng ta kết thúc rồi.”

____________________

Tống Hồi: Chơi ngu một cú để đời ᕦ(ò_óˇ)ᕤ

Trần Diểu: Chơi trúng trai ngu, chán đời (>人<;)