Từ Bỏ Vị Trí Phu Nhân Phản Diện

Chương 28

Lúc quyết định cùng nhau ăn cơm trưa, chú Hải Lan nói phải về văn phòng lấy ít đồ đạc, sau đó sẽ trở lại đưa mọi người đi ăn, mất khoảng tầm 5 phút.

Trong lúc chờ đợi, bầu không khí có chút gượng gạo.

Thẩm Mục Thâm hai tay đút túi, mặt không chút thay đổi nhìn bức tranh trước mặt. Nhưng bức tranh là cái quỷ gì hắn xem cũng không hiểu.

Còn Tiêu Triết đang tìm cơ hội nói chuyện với Tề Duyệt.

Tống thư kí nhìn đôi mắt hăng hái của Tiêu Triết, nhất thời cảm thấy có chút nhức đầu. Lại nhìn phó tổng nhà mình, áp suất xung quanh giống như sắp có bão tố. Tống thư ký lo lắng không biết có nên nhắc nhở Phó tổng nhà mình một chút, làm cho ngài ấy ý thức được nguy cơ hay không.

Đắn đo suy nghĩ mãi, cuối cùng Tống thư ký quyết định xem xét tình hình trước rồi nói sau, trước tiên nói chuyện khác.

Tống thư ký đi đến bên cạnh Thẩm Mục Thâm, thấp giọng nhắc nhở: “Phó tổng, bít tết không thích hợp cho phụ nữ mang thai.”

Nghe vậy, hai mắt Thẩm Mục Thâm nhíu lại. Hắn lấy điện thoại di động mở Baidu ra, dưới khuôn mặt mắt chữ O mồm chữ A của Tống thư ký tra ‘Phụ nữ có thai ăn bít tết có sao không?’

Người như Tống thư ký giờ mới biết người lúc nào “không gì không biết” như Phó tổng lại có lúc cần dùng đến Baidu.

Baidu nhảy ra đủ loại kết quả, có cái nói có thể ăn nhưng cũng có cái nói không nên ăn cũng rất nhiều. Có kết quả còn nói ở thời gian đầu mang thai tốt nhất không nên ăn, bởi vì bít tết được tẩm ướp nhiều loại phụ gia, nhưng cũng có chỗ nói có thể yên tâm ăn, hoàn toàn không có ảnh hưởng gì.

Baidu cho ra ba đáp án hoàn toàn bất đồng, nếu là người khác chắc hẳn không biết nên ăn hay không ăn nhưng Thẩm Mục Thâm không phải là người khác, quyết đoán vô cùng rõ ràng.

Chú Hải Lan ra khỏi văn phòng nói, “Có thể đi rồi”. Thẩm Mục Thâm cất điện thoại vào túi, nhàn nhạt hỏi: “Gần đây có quán nào có món nào nhẹ không?”

Chú Hải Lan hơi sửng sốt, lập tức trả lời: “ Có, nhà hàng Quảng Đông bên cạnh nhà hàng Ý.”

“ Vậy ăn món Quảng Đông đi.”

Thẩm Mục Thâm đột nhiên chuyển từ đồ ăn Tây sang đồ ăn Trung Quốc. Có thể người khác không biết vì cái gì, nhưng Tề Duyệt lại đoán rằng, không biết có phải do cô không.

Nhưng cô ngay lập tức đem cái suy nghĩ vớ vẩn gạt ra khỏi đầu. Chính Thẩm Mục Thâm đã nói, hắn sẽ không bao giờ lãng phí thời gian vào mấy vấn đề râu ria như “ ăn cái gì, mua cái gì”.

Vài người chia thành 2 nhóm đi cùng nhau. Thẩm Mục Thâm, Tống thư kí và chú của Hải Lan đi phía trước, còn Tề Duyệt, Hải Lan và cả người đang theo đuổi Tề Duyệt, Tiêu Triết đi phía sau.

Hai nhóm cách nhau không đến hai mét, bất kể phía sau hay phía trước nói gì đều có thể nghe được “sương sương”.

“ Tề tiểu thư, tuy rằng tôi biết họ của cô nhưng lại không biết cô tên là gì. Có phiền không nếu tôi hỏi đầy đủ họ tên cô?”

Tiêu Triết không phải người quanh co.

Câu hỏi này, Tề Duyệt thật đúng không biết có nên trả lời hay không.

Tên được nói ra, chú của Hải Lan hiện tại không nghi ngờ gì nhưng sau này sẽ hoài nghi.

“ Đương nhiên để ý, tên của Tiểu Tề không phải rất dễ nghe, từ nhỏ đã bị người khác chê cười cho nên cậu ấy ít khi nói cho người khác tên của mình. Anh có thể gọi tên tiếng Anh cậu ấy, Joy.”

Joy, niềm vui.

Tề Duyệt quay đầu lại, yên lặng nhìn Hải Lan, khóe miệng hơi giật ----- Bạn tôi ơi, không ngờ bạn cũng có lúc có tác dụng thật đấy!

Hải Lan có cái miệng dối trá, đúng là không sai.

“Joy………” Tiêu Triết nhẩm một lần, tán thưởng: “Tên tiếng Anh của cô rất ý nghĩa.”

Chú của Hải Lan và Thẩm Mục Thâm đi phía trước nói: “ Tôi vốn tưởng rằng Thẩm tiên sinh thích đồ Tây hơn, không ngờ khẩu vị Thẩm tiên sinh lại thích thanh đạm.”

Thẩm Mục Thâm nghe tiếng nói chuyện phía sau, ánh mắt chợt tắt, biểu cảm có chút lạnh lùng. Có lẽ do khí lạnh ập đến quá đột ngột khiến chú của Hải Lan có chút không thích nghi được.

Vừa rồi ông nói gì sai à?

“Xin lỗi Hải tiên sinh, ngài vừa nói. Tôi không để ý.”

Chú Hải Lan xấu hổ cười cười: “……Cũng không có gì cả.”

“ Ồ.”

………………

Đi khoảng 5 phút đã đến nhà hàng Quảng Đông. Bởi vì chưa đến 12 giờ nên quán không quá đông.

Lúc đang chuẩn bị ngồi xuống, Hải Lan đưa túi cho Tề Duyệt nói muốn đi Wc một chút.

Tề Duyệt chọn chỗ ngồi tùy ý, đang định để túi xách của Hải Lan ở ghế bên trái thì Tiêu Triết ngồi xuống.

Này………..

Thôi bỏ đi, cô để bên phải vậy.

Đang định đem túi để sang ghế bên phải thì Thẩm Mục Thâm một thân tây trang đen ngồi xuống.

Tề Duyệt: “……………” Lại cảm giác quen thuộc ấy.

Tề Duyệt ngẩng đầu nhìn Thẩm Mục Thâm một cái, thầm hỏi: "Thẩm tiên sinh, anh đang làm gì vậy?"

Thẩm Mục Thâm hơi nhướn mày, dùng ngón tay thon dài chỉ vào khóe mắt, dùng động tác để nói cho Tề Duyệt.

- ---- Ngồi gần để giám sát xem cô có tuân thủ hiệp nghị hay không.

Không hề che giấu, đơn giản và rõ ràng luôn là tác phong từ trước đến nay của Thẩm Mục Thâm.

Sắc mặt Tề Duyệt hơi cứng nhắc, tầm mắt quay về trên mặt bàn.

Sự hoài nghi này cũng nên có mức độ đi, bản hiệp nghị chỉ nói rằng cô không thể có hành động quá thân mật với người khác phái, nhưng hiện tại cô giống như tội phạm, có thể vi phạm hiệp nghị bất cứ lúc nào vậy?!

Thứ đàn ông đa nghi.

Khi Hải Lan từ nhà vệ sinh trở lại, cô ấy nhìn Tề Duyệt đang bị kẹp giữa hai mĩ nam ở hai bên, thoáng bất ngờ. Cô mới đi chưa được bao lâu, mọi người sao lại ngồi như vậy? Có thể trở lại chỗ ban đầu không?

Hải Lan rời đi rất không đúng lúc, nếu ngồi xuống rồi mới đi Wc thì ít nhất có thể ngăn chặn một trong hai người đàn ông ngồi cạnh Tề Duyệt.

Nếu Tề Duyệt biết trước thì cô đã chờ hai người họ ngồi xuống trước, sau đó mới chọn chỗ cho mình. Bởi vì cô không muốn ngồi cạnh hai người này.

Một ngón tay thon dài đẩy thực đơn tới trước mặt Tề Duyệt: “Phụ nữ gọi món trước đi."

Tề Duyệt không từ chối cũng không cảm ơn, mở thực đơn ra nhìn vài lần, sau đó đẩy trở lại trước mặt Thẩm Mục Thâm. Thanh âm tuy nhẹ nhàng nhưng mang theo chút thờ ơ: “ Tôi không kiêng ăn, tùy anh gọi.”

Thẩm Mục Thâm dường như cảm nhận được sự lạnh nhạt trong giọng nói của cô. Hắn hơi nheo mắt lại, nhưng không nói gì, mắt nhìn thực đơn. Từ trước đến nay người không bao giờ nhìn thực đơn quá 10s thế nhưng hôm nay lại nhìn thực đơn tận nửa phút. Cuối cùng nói với người phục vụ bên cạnh: “ Món này, món này, còn có món này nữa….”

Cuối cùng Thẩm Mục Thâm gọi tổng cộng năm món, sau đó đưa thực đơn cho chú Hải Lan: “Ngài xem muốn gọi món gì.”

Chú Hải Lan nhìn danh sách món ăn Thẩm Mục Thâm gọi, cười nói: “ Chà, hóa ra Thẩm là người có sở thích ăn những món ăn giàu dinh dưỡng".

Lời nói của chú Hải Lan làm cho Tề Duyệt thoáng tò mò rốt cuộc Thẩm Mục Thâm gọi món gì. Ngôn Tình Sủng

Khi món ăn được đưa lên, mới biết được có canh bí đỏ thập cẩm, canh gà hầm đậu tương, cá biển hấp, tôm hấp và xương sườn heo hấp.

Ồ, quả thật rất healthy and balanced nha.

Tề Duyệt lần đầu cảm thấy Thẩm Mục Thâm suy nghĩ thấu đáo như vậy, thật khác so với hắn những ngày bình thường. Mọi ngày hẳn là hắn đang ngồi ở nhà hàng Ý bên cạnh và ăn những món Tây hợp khẩu vị chứ không phải ăn những món mang hơi thở gia đình ở nhà hàng Quảng Đông này.

………………

Một bữa ăn, nói một cách khách sáo thì là bữa ăn vui vẻ nhưng nói thật ra thì hầu như không ai vui cho lắm.

Tiêu Triết nhiệt tình gắp đồ ăn cho Tề Duyệt, chú Hải Lan thì gắp đồ ăn cho Thẩm Mục Thâm. Chỉ còn lại 2 người là Hải Lan và Tống thư kí nhìn nhau rồi yên lặng cười cười.

Nụ cười chứa biết bao đau khổ không nói thành lời.

Sau bữa ăn, công ty của Thẩm Mục Thâm đột nhiên có việc nên cùng Tống thư ký về trước.

Trước khi đi, hắn gửi tin nhắn WeChat ngay trước mặt cô.

- ---- Quản kĩ đôi mắt cô.

Tề Duyệt:………

Thẩm Mục Thâm, anh thắng rồi!

Buổi chiều, Tề Duyệt và Hải Lan còn có Tiêu Triết cùng nhau xem tranh trong phòng triển lãm. Đương nhiên không phải ngắm thoáng qua mà là ngắm nghía một cách cẩn thận.

Rời khỏi triển lãm cũng đã hơn bốn giờ chiều, Tiêu Triết mời Tề Duyệt đến quán cà phê của mình.

Tề Duyệt mỉm cười, sờ sờ bụng của mình, từ chối một cách khách khí và thân thiện: “Cảm ơn ý tốt của anh. Nhưng trong thời gian mang thai, tôi không thể uống cà phê.”

“ Mang thai?” Nụ cười của Tiêu Triết chợt tắt khi nghe hai từ này, nghi ngờ mình đang nghe nhầm.

Tề Duyệt gật đầu: “Vâng, tôi mang thai khoảng sáu tuần rồi.”

“ Chúc mừng cô.” Trong nháy mắt, Tiêu Triết không biết phải nói gì. Hắn còn nghĩ mình đã tìm được đối tượng tốt, đang muốn theo đuổi. Kết quả người ta đã chuẩn bị lên chức mẹ.

Sắc mặt Tiêu Triết có chút lúng túng.

“Nếu đã nói vậy thì tôi đi trước đây. Nếu có cơ hội, hẹn gặp lại cô lần sau." Tiêu Triết cười miễn cưỡng và rời đi.

“ Lần sau gặp lại.”

Tề Duyệt lựa chọn từ chối Tiêu Triết bằng cách này. Bằng cách nhân lúc anh ta chưa triển khai kế hoạch theo đuổi thì nói rõ ràng để phòng khi sau này từ chối sẽ làm người ta khó xử.

Tiêu Triết xoay người rời đi. Hải Lan nhìn bóng dáng hắn, thở dài: “Đúng là một cậu bé đáng thương mà."

Tề Duyệt xoay người, nhìn Hải Lan cười cười: “ Nếu cậu có hứng thú thì theo đuổi người ta đi."

Hải Lan lắc đầu nguầy nguậy: “Gần đây Lăng Việt như lên cơn động kinh. Hắn uy hϊếp tớ nếu dám nɠɵạı ŧìиɦ sẽ lập tức đến nhà bố mẹ tớ nói chuyện kết hôn.”

Tề Duyệt nghe vậy, có chút kinh ngạc: “ Không phải cậu nói Lăng Việt không có hứng thú với cậu sao?”

Hải Lan nhíu mày: “ Tâm tư của tra nam sâu như đáy biển. Tên chồng trước của cậu cũng vậy, làm tớ không đoán được. Không phải là nổi lên hứng thú với cậu rồi chứ?”

“ Đừng nói chuyện khủng bố như vậy được không? Hắn hứng thú với tớ sẽ đối xử với tớ như thế à?” Tề Duyệt lộ ra biểu cảm khϊếp sợ.

Nếu Thẩm Mục Thâm thật sự đối với cô có hứng thú, nghĩ lại vẫn cảm thấy đáng sợ.

Hải Lan dựa vào vai Tề Duyệt, lại dùng cái miệng quạ đen thoải mái nói: “ Cũng không chắc được. Có kiểu đàn ông thích đối phương sẽ dùng phương thức khi dễ để thu hút sự chú ý".

Tề Duyệt đẩy đầu Hải Lan trên vai ra, mỉm cười với cô: “ Lúc cậu nói câu này có cảm thấy như đang nói chính mình không? Cậu không phải hiện tại đang dùng phương pháp ngược đãi Lăng Việt sao?”

“ Thôi đi, hắn á? Tớ sao có thể khi dễ được nam chính đại nhân. Anh ta so với tớ còn thâm sâu hơn. Một chút biện pháp của tớ làm sao đấu lại được.”

Tề Duyệt cười cười, không nói gì.

Nội dung cuốn tiểu thuyết bởi vì cô và Hải Lan xuất hiện mà thay đổi quỹ đạo. Nhưng cũng không biết thời điểm nữ chính xuất hiện như trong cốt truyện sẽ diễn biến theo hướng nào.

Cô và Hải Lan đã đọc qua cuốn tiểu thuyết này, nên biết được trình tự diễn biến trong truyện. Mà cô và Hải Lan là người xuyên vào thời điểm quá khứ, bọn họ thay đổi quá khứ làm cho tình tiết thay đổi.

Nội dung cuốn tiểu thuyết giờ coi như đã chết nhưng con người vẫn sống. Cốt truyện về thế giới trong truyện không còn bị ràng buộc bởi tuyến lộ trình một cuốn tiểu thuyết hơn 20 vạn chữ như ban đầu nữa. Xác suất thay đổi đã xuất hiện, mọi thứ đang phát triển theo một hướng không xác định.