Từ Bỏ Vị Trí Phu Nhân Phản Diện

Chương 3: Nghiệt duyên 1

Tề Duyệt đang đợi lượt thứ hai của thang máy. Bỗng Hải Lan gọi lại điện thoại tới, cô vừa bắt máy chính là một hồi oanh tạc*

*轰炸[hōngzhà] ném bom; tiếng gầm

"Tề Duyệt! Tề Duyệt! Tớ vừa bắt gặp chồng trước của cậu! Cậu cẩn thận một chút kẻo đυ.ng phải."

"Tớ một phút đồng hồ trước đã đυ.ng phải rồi."

"Má tôi ơi...Không khéo không thành truyện. Ơ! Nhưng đây thực sự là một cuốn tiểu thuyết mà."

Nghe giọng nói từ điện thoại truyền tới, Tề Duyệt có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt đang trợn mắt há mồm của Hải Lan.

Trì hoãn nửa phút đồng hồ, Hải Lan bèn hỏi: "Thế người chồng trước của cậu gặp phải cậu có phản ứng gì?".

Thang máy vừa vặn mở ra, Tề Duyệt đi vào thang máy, sau một chút mới nhớ lại phản ứng của Thẩm Mục Thâm, tận tình miêu tả lại: "Trong đôi mắt kia, thật giống như có hơn một ngàn con dao phóng tới tớ, thật đó, dao bay xoèn xoẹt tới, giống như muốn đem tớ ngàn đao chém cũng không hết tội."

Hải Lan trầm mặc một lúc.

"Hắn ta chẳng qua mới chỉ dùng ánh mắt khiến cậu cảm thấy như ngàn đao chém qua chứ không thật đem cậu đi chém. Cậu nên thắp hương cảm tạ thần linh đi."

"Tớ cũng không làm gì hắn mà..." Tề Duyệt ấm ức lên tiếng

"Cô của tôi ơi! Cậu thật sự xác định? Tớ còn nhớ được ba ngày hôm trước, có một nữ nhân khóc bù lu bù loa, thở không ra hơi, nói muốn ngủ với Thẩm Mục Thâm..."

"Khụ khụ khụ..." Tề Duyệt bị lời nói của Hải Lan làm cho sặc.

Ho khan chừng mấy tiếng, Tề Duyệt mặt đỏ bừng, trong đầu bắt đầu hiện lên hình ảnh của đêm ba hôm trước. Ngoài cửa sổ sấm chớp rền vang, bên trong phòng là hình ảnh kiều diễm, củi khô cũng không ngăn được ngọn lửa đang cháy dữ dội. Trai gái hai người không một mảnh vải, triền miên ôm nhau, kíƈɦ ŧìиɦ như lửa. Từ mặt đất đến ghế sofa rồi lại cùng nhau vào phòng tắm lớn, cuối cùng là một đường dây dưa triền miên đến giường kingsize.

Nhất thời cảm thấy như có một luồng nhiệt từ cổ bốc lên, rồi sau đó lan ra cả mặt.

"Thôi thôi, không nhắc đến vấn đề này nữa, thật là sợ cậu ngại lại đi về. À đúng rồi, bây giờ cậu đang ở tầng mấy? Tớ thấy bây giờ Thẩm Mục Thâm đã vào phòng bên cạnh rồi. Cậu nắm chặt thời gian một chút, đừng để bị đυ.ng phải."

Tề Duyệt bị lời nói của Hải Lan lấy lại tinh thần, nhìn thang máy một cái nhận ra chính mình vẫn đang đứng dưới tầng một. Hóa ra cô không còn chưa ấn thang máy.

Đưa tay ấn thang máy, nhìn bản thân đã sửa sang lại trang phục chỉnh tề. Bất chợt, cô nhìn móng tay đã có chút dài lại của mình lại có chút cảm thán. Đêm đó, cô chính là người rõ ràng hơn ai hết, móng tay cô thiếu chút nữa đã lột một lớp da sau lưng của Thẩm Mục Thâm. Mặc dù cô không nhìn thấy vụ thảm án kinh hoàng do cô tạo ra nhưng chứng cứ vẫn lưu lại đó. Nhưng ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy, cô phát hiện trong móng tay đều có dấu vết của tơ máu. Thậm chí cô còn không thể tưởng tượng được đến cùng, cô rốt cuộc đã mất bao nhiêu lý trí.

Thở dài một cái, cô cũng không biết phải làm sao nữa. Ly dị với chồng trước chưa đầy một ngày đã gặp lại, sau này ra đường thật sự phải xem lại giờ hoàng đạo.

Vài phút sau, Tề Duyệt mới nhìn thấy Hải Lan. Cả người cô ấy một thân trang phục thời thượng cùng với lớp make-up tinh xảo. Tóc hơi cuộn sóng thả dài phía sau lưng, ngũ quan xinh xắn động lòng người. Nếu người khác đánh giá Tề Duyệt là mỹ nhân thanh nhã như u lan, nhìn cảnh đẹp mà ý vui, thì Hải Lan thì tương phản hoàn toàn. Vẻ đẹp và tính cách của hai cô gái đều không giống nhau, nhưng rất thu hút ánh nhìn từ người khác.

"Đây chính là cái nghiệt duyên gì đây. Đi khách sạn này rồi mà lại vẫn có thể bắt gặp được chồng trước của cậu."

Tề Duyệt một bộ dáng nhân sinh không còn gì luyến tiếc: "Nếu biết sẽ gặp phải Thẩm Mục Thâm ở đây, có đánh chết tớ cũng không đến."

Hải Lan đồng tình vỗ vai Tề Duyệt: "Tất cả việc này đều do nguyên bản Tề Duyệt để lại cho cậu, lại nói cổ chết không được tử tế nền dùng cách này để cậu thay thế chết theo. Lại nói người như chồng trước cậu theo tớ dự tính suy đoán là sẽ không dễ dàng bỏ qua. Hiện tại câu lại tiếp tục đυ.ng phải họng súng, tốt nhất là cậu tự mình cầu phúc đi."

Tề Duyệt và Hải Lan đều cùng nhau xem qua tiểu thuyết này, đều biết nhân vật phản diện này dù có trong trường hợp nào cũng sẽ giữ mình trong sạch. Nói cách khác, vô luận là đang làm việc hay ở phía trên đều vô cùng khắc chế và nghiêm túc.

Tề Duyệt cũng đoán, có lẽ đây chính là nguyên nhân có thể lý giải tại sao kết hôn hai năm, nhưng Thẩm Mục Thâm lại không hề quan hệ vợ chồng với Tề Duyệt, cũng không có ở bên ngoài trêu hoa, ghẹo nguyệt.

- -------------

Tề Duyệt cũng đoán, có lẽ đây chính là nguyên nhân có thể lý giải tại sao kết hôn hai năm, nhưng Thẩm Mục Thâm lại không hề quan hệ vợ chồng với Tề Duyệt, cũng không có ở bên ngoài trêu hoa, ghẹo nguyệt.

Do Tề Duyệt có ý tưởng ly hôn, cho nên có một đoạn thời gian, cô cho người điều tra xem Thẩm Mục Thâm có hay không ở bên ngoài bao nuôi bồ nhí. Để lấy lý do đó yêu cầu ly hôn. Nhưng cuối cùng, kết quả cô nhận được chính là người chồng trước này của cô có tình yêu mãnh liệt với công việc. Một tuần có bảy ngày thì có đến năm ngày ngủ lại công ty, quả thực là một con người cuồng công việc.

“Nếu không hay bây giờ tớ về, tớ sợ đi tiếp lại đυ.ng phải họng súng đó.”

Hải Lan lập tức kéo Tề Duyệt lại nói: “Phi phi phi, nếu là không có đυ.ng vào hắn, cậu rời đi là có thể lý giải được. Bây giờ cậu trở về, không phải là làm tớ thất vọng khi đã phí hết tâm tư tìm cho câu mùa xuân thư hai sao? Cậu thật sự muốn phụ lòng ý tốt của tớ khi giới thiệu cho cậu đại nhân vật* hả?”

*Nhân vật lớn

“Cái…cái gì? Cậu nói mùa xuân thứ hai?”

Hải Lan nhanh trí, miệng trước lôi kéo, cười nói: “Coi như tớ chưa nói.”



Cô hôm nay mới ly hôn, Hải Lan đã nghĩ tìm cho cô mùa xuân thứ hai!

Không đợi Tề Duyệt có thời gian phản bác lại, di động Hải Lan liền có người gọi tới.

Hải Lan nghe qua điện thoại: “Cháu đã ở cửa, bây giờ liền vào đây ạ.”

Sau khi cúp điện thoại, Hải Lan liền kéo Tề Duyệt: “Tạm thời hãy quên đi sự tồn tại của chồng trước cậu đang ở xung quanh đây, cùng tớ đi một chuyến nào.”

Banner hàng hiệu giá tốt

Không nói lời nào, sau khi Hải Lan liền kéo cô qua các khúc quẹo lòng vòng thì dừng ngay một phòng đã đặt trước, cười thần bí nói: “Đảm bảo với cậu, nhất định sẽ không uổng công cậu đi chuyến này.”

Thôi đi! Cô luôn cảm thấy mắt trái của cô nháy lợi hại, hình như là có cái gì…

Không đợi Tề Duyệt đem cái cảm giác bất an kia nói ra, trong nháy mắt khi Hải Lan đem cửa phòng kéo ra, nhìn đến người người bên trong phòng, không khí trong nháy mắt liền đông cứng lại.

Hải Lan: “…”

Tề Duyệt: “…”

Quả nhiên chuyện cô bất an đã xảy ra.

“Hải Lan mau vào, để chú giới thiệu. Đây chính là Thẩm tổng cùng giám đốc Hải Đặc của tập đoàn Anh quốc TE.”

Tề Duyệt với cặp mắt đang vỡ vụn mảnh, cố chống lại tầm mắt của ai đó. Nhất thời cô lại có xúc động muốn bóp chết Hải Lan.

Không sợ địch nhân như thần, chỉ sợ có đồng đội như Hải Lan, đến tận hôm nay cô mới được mở mang đầu óc.

Chú của Hải Lan đại khái sợ cháu gái của mình cùng người bạn thân là cô đây đang trợn mắt há mồm làm mất thể diện. Cho nên vội vàng đi tới, đến bên cạnh Hải Lan đè thấp âm lượng nói: “Nha đầu này, ngàn vạn lần đừng làm hỏng chuyện.”

Nghe vậy, Hải Lan nhìn về phía Tề Duyệt, dùng ánh mắt vô tội nhìn Tề Duyệt giải thích: Tớ thật sự không biết tại sao. Tớ rời đi có hai phút lại xảy ra chuyện này.

Tề Duyệt: Không còn gì để nói. Chị em chúng ta tuyệt giao.

Cuối cùng, hai người vẫn là ngồi xuống, nhưng cô chính là đứng ngồi không yên. Thẩm Mục Thâm giả vờ như không quen biết Tề Duyệt, đối với chú của Hải Lan nói: “Thật ngại quá, bởi vì Hải Đặc tiên sinh rất là ngưỡng mộ họa sĩ Cách Liệt Phất. Ở phòng bên cạnh nên đã qua gặp mặt một lần. Xin lỗi đã quấy rầy.”

“Không quấy rầy, không quấy rầy.” Chú của Hải Lan còn ước gì cùng với Thẩm Mục Thâm kéo quan hệ, sao có thể để ý.

“Nghe nói Hải Lan cùng với Thẩm phu nhân là bạn bè thân thiết, hôm nay gặp ở đây đúng thật là có duyên phận.”

Nghe được có người nhắc đến tên mình, Tề Duyệt cúi đầu, dùng ánh mắt liếc trộm thoáng qua bên người Thẩm Mục Thâm, thấy hắn như cũ bình tĩnh tự nhiên.

“Vợ của tôi cũng thường xuyên nhắc đến Hải Lan tiểu thư.”



Ha… nguyên văn cuốn tiểu thuyết này, kỹ năng diễn thượng thừa này chẳng có ai là đối thủ của Thẩm Mục Thâm.

Cô không có nhớ là từ khi nào cô và hắn lại có quan hệ tốt đến trình độ tán gẫu câu chuyện nhảm nhí này. Cả cô và hắn không chỉ có ở riêng mà ngay cả gặp mặt cũng là bữa tiệc liên hoan của gia tộc mỗi tháng một lần.

Vốn chính là đơn giản mời các danh nhân ăn một bữa cơm. Chú của Hải Lan cũng không nghĩ đến biến thành bữa cơm thương mại, đối với ông mà nói đây chính là kinh hỉ*

*惊喜[jīngxǐ] kinh ngạc vui mừng; ngạc nhiên mừng rỡ.