Chu Vãn đang nhẫn nhục chịu đựng như bị sét đánh ngang tai khi nghe hắn nói, trong nháy mắt thậm chí cô không biết nên nói gì, cô chỉ lẩm bẩm: “...Tôi...Cả đời này tôi đều bị nhốt ở đây sao?”
“Ai cho phép cô cắt ngang lời tôi?” tiếng của người đàn ông đột nhiên trầm xuống, nói: “Cɧó ©áϊ đê tiện này.”
Bị người khác dùng cách xưng hô nhục nhã như vậy, không khác gì khiêu chiến tới giới hạn chịu đựng của Chu Vãn, cô siết chặt tay, cúi đầu, sắc mặt trắng bệch: “...”
Người đàn ông lên tiếng: “Xấu hổ sao?”
Chu Vãn như sắp hỏng mất rồi, cô muốn che tai lại, lại nghe đối phương nói: “Chó hoang không trả lời câu hỏi của chủ nhân là sẽ bị trừng phạt.” giọng điệu lạnh nhạt của người đàn ông vang lên, người này thật sự rất nguy hiểm, cô đành nức nở lên tiếng: “Vâng, hiểu rồi, đúng rồi chủ nhân...Tôi rất xấu hổ.”
“Chó hoang, là một con cɧó ©áϊ, em làm gì có tư cách xưng hô ‘tôi’ với tôi chứ?” Người đàn ông cười khẽ: “Thôi được rồi, sau này em sẽ quen thôi, cảm giác xấu hổ của em sẽ nhanh chóng biến mất, em sẽ hoàn toàn quên việc bản thân là người, chỉ còn nhớ mình là cɧó ©áϊ hạ tiện tùy ý chủ nhân sử dụng thôi.”
Chu Vãn giống như chẳng nghe thấy gì cả, cô đang chấn kinh, cô không thể tin được những gì mình đang nghe.
Người đàn ông vẫn tiếp tục lên tiếng: “Ví dụ như muốn ra ngoài, em phải biết cách bài tiết đúng đắn trước.”
“Sẽ dạy tư thế đầu tiên cho em, thẳng lưng, ngồi xổm bằng hai chân, sau đó tách hai chân ra, tay nắm đầṳ ѵú, nhìn thẳng về phía tôi nói ‘Cɧó ©áϊ tiểu’ lại lè lưỡi ra, sau khi nghe được mệnh lệnh ‘tiểu’, em mới có thể tiểu ra.”
“Không...”
Chu Vãn buột miệng thốt lên.
Nhưng vừa dứt lời, cửa phòng đã mở ra.
Thứ đi vào đầu tiên không phải là người mà là chiếc roi ngựa thật dài, roi như xé rách không trung đánh lên đùi trong của cô.
“A a!”
Giống như có vô số kim châm đâm vào người khi roi da đánh vào thịt của cô, Chu Vãn đau đớn kêu lên. Cô vừa chật vật vừa hoảng sợ chạy trốn, lục lạc trên cổ không ngừng lay lộng theo nỗi sợ của cô, xiềng xích bị kéo chặt ra.
Một người mặc đồ đen đi tới. Vừa định ngẩng đầu lên nhìn xem người đó là ai, roi da lại đánh vào đùi của cô, roi như thế chẻ tre không ngừng kéo tới, trên người cô đỏ ửng vết roi.
“Chó nghịch ngợm nên dạy dỗ đàng hoàng.” giọng nói của người đàn ông vang lên, giọng điệu vẫn không chút cảm xúc nào: “Tôi sẽ không gặp em, nhưng không có nghĩa là tôi không cử người tới dạy dỗ em. Hắn là người phụ trách chăm sóc và dạy dỗ em, nhưng chủ nhân của em vẫn là tôi, nếu mắt em nhìn những thứ không nên nhìn, tôi sẽ móc nó ra.”
“Tôi sai rồi...Hu hu...Anh tha cho tôi đi, không không! Cầu xin chủ nhân...Tha...Chó...Cɧó ©áϊ...” Chu Vãn run rẩy cuộn tròn cơ thể lại, cô nhắm chặt mắt, tay gắt gao che lại bộ ngực và nơi tư mật của mình. Sự đau đớn lúc nãy đã khiến cô đổ mồ hôi mỏng, lúc này đã trở thành mồ hôi lạnh, thấm vào tận xương cốt. Quá đau, đau đớn tột cùng khiến cô cái gì cũng nói ra được.