Sân vận động không có một tiếng ồn, chỉ có âm thanh diễn tấu của các thành viên trong dàn nhạc Phong Diệp.
Tạ Dịch Chi cầm gậy chỉ huy đứng trên sân khấu, không giống như nhạc trưởng của dàn nhạc, ngược lại càng giống như tướng quân ra lệnh, dẫn mọi người tiến thẳng không lùi.
Khán giả dưới sân khấu nghe đến nhiệt huyết sôi trào, không có cảm nhận được vẻ an nhàn như bình thường, ngược lại trong lòng giống như bị một đôi bàn tay to vô hình nắm chặt, treo cao, hô hấp không thông.
Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi giữa giờ, không hiểu sao tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
"Mỗi lần nghe bọn họ diễn tấu, trong lòng đều đặc biệt khẩn trương." Tất Chu thở ra một hơi thật mạnh, khoa trương lau trán.
Phong cách của mỗi dàn nhạc là khác nhau, mà yếu tố quan trọng nhất chính là nhạc trưởng.
Phong cách cá nhân của nhạc trưởng sẽ dẫn dắt dàn nhạc thể hiện ra các khúc nhạc khác nhau.
Đặc biệt là những dàn nhạc trẻ như Phong Diệp hay Tố Trúc, nhạc trưởng lại càng đóng vai trò quan trọng. Về sau khi dàn nhạc chân chính đạt được hài hòa, có một mặt độc đáo của riêng mình, mặc dù thay đổi nhạc trưởng, đổi mới bản nhạc, nhưng vẫn có thể bảo trì phong cách riêng của dàn nhạc.
Bởi vì khi đó không phải là dàn nhạc dựa vào nhạc trưởng, mà là nhạc trưởng phải căn cứ vào dàn nhạc mà thay đổi.
Đáng tiếc lúc này dàn nhạc Phong Diệp vẫn chưa có thực lực như vậy, bọn họ cần có người đến chỉ dẫn.
Hoàng Thu Thu tựa lưng vào ghế, thật lâu vẫn không nói gì, giờ phút này trong lòng cô rung động không thôi.
Nghe trực tiếp tại chỗ cùng với nghe các bản ghi âm trong đĩa là một cảm giác khác nhau.
Hoàng Thu Thu lớn như vậy, lại từng là thành viên của một dàn nhạc nhỏ, nhưng mà chưa từng nghe qua một buổi diễn tấu trực tiếp của một dàn nhạc chính quy.
Cho dù là ở đường Hoa Hằng, phần lớn cô đều ở trong phòng tập luyện của dàn nhạc Tố Trúc, không nghe thấy các dàn nhạc khác diễn tấu.
Cho dù có nghe được thì cũng chỉ là những khúc nhạc không được hoàn chỉnh khi tập luyện, hơn nữa không thể không thừa nhận, âm thanh khi tập luyện cùng với khi diễn tấu thật sự là khác nhau rất lớn. Còn nữa, nghe dàn nhạc của mình cùng với dàn nhạc khác, cảm giác cũng hoàn toàn khác nhau.
Nếu như dàn nhạc Tố Trúc giống như dòng suối chậm rãi chảy xuôi trong lòng người nghe, khiến người ta có cảm thấy nóng nảy bất an đến đâu cũng có thể ổn định. Vậy dàn nhạc Phong Diệp diễn tấu ra loại cảm giác khiến cho da đầu người ta tê dại, da gà nổi khắp người, nhưng lại quyến rũ khiến người ta muốn dừng cũng không dừng được.
"Thành thật mà nói, nếu năm ngoái dàn nhạc Phong Diệp chọn tôi, có lẽ tôi sẽ không đến Dàn nhạc Tố Trúc." Trình Huy Khuê nhìn chằm chằm người trên sân khấu, gằn từng chữ.
Tất Chu liếc anh cười nhạo một cái: "Người anh em, hiện tại ngay cả đoàn của chúng ta mà anh cũng không đứng vững, còn nhớ thương đến dàn nhạc Phong Diệp nhà người ta."
Trình Huy Khuê lập tức sờ đầu, cười ha hả nói: "Tôi nói một chút mà thôi, Tất ca đem những lời này của tôi quên đi, đừng nói với nhạc trưởng."
Kỳ thật không riêng gì Trình Huy Khuê, cho dù năm ngoái dàn nhạc Phong Diệp không đoạt được giải, nhưng phần lớn mọi người đều muốn đến dàn nhạc Phong Diệp, mà không phải là Tố Trúc.
Đây đã không phải là vấn đề trình độ, luận trình độ nhạc trưởng, có thể nói Cốc Thành Kính đứng đầu trong nước. Tạ Dịch Chi chỉ có trình độ cực cao ở phương diện violin, mới đảm nhiệm chức nhạc trưởng được một thời gian. Nhưng mà, sự khác biệt giữa Tạ Dịch Chi cùng với những dàn nhạc giao hưởng truyền thống thật sự khiến cho người trẻ tuổi có lòng hiếu kỳ cùng khiêu chiến.
"Kia là nhạc trưởng sao?" Hoàng Thu Thu trầm mặc nghe người bên cạnh nói một đống, bỗng nhiên chỉ vào bóng lưng ở góc bên phải hàng ghế đầu nói.
Mấy người Tất Chu và Trình Huy Khuê lập tức ngừng thảo luận ai là nhạc trưởng đẹp nhất của cả con đường Hoa Hằng, quay đầu nhìn theo ngón tay của Hoàng Thu Thu.
"Không phải người mà nhạc trưởng chúng ta ghét nhất chính là nhạc trưởng của dàn nhạc Phong Diệp sao?" Trình Huy Khuê híp mắt nhìn một lúc lâu không xác định, "Có lẽ không phải là nhạc trưởng."
Cốc Thành Kính vừa nhắc tới Tạ Dịch Chi, lông mày liền nhíu chặt, cho tới bây giờ đều không cho sắc mặt tốt. Đương nhiên người của dàn nhạc Tố Trúc cũng theo bản năng cho rằng nhạc trưởng nhà mình nhìn không vừa mắt Tạ Dịch Chi, rốt cuộc đều là cùng nghề khinh nhau.
"Chúng ta có thể đến, vậy nhạc trưởng tới cũng không kỳ quái." Hoàng Thu Thu cảm thấy vị trí ở góc tối nhất kia hẳn là nhạc trưởng nhà mình.
Người ngồi bên kia đúng là Cốc Thành Kính, ông chuyên môn chọn vị trí tối nhất ở hàng ghế đầu, chỉ sợ người của dàn nhạc nhà mình nhìn thấy.
Ông không thích Tạ Dịch Chi là sự thật, ngay cả Cốc lão gia tử cũng không quá coi trọng Tạ Dịch Chi, cảm thấy không vừa mắt duyên. Bằng không hiện tại Tạ Dịch Chi sẽ không phải là học trò của Tần Chấn Khôn, mà là học trò của Cốc Hồng Lương.
Nhưng ... Dù sao Tạ Dịch Chi vẫn có chút tài năng, suy nghĩ của anh hoàn toàn bất đồng với ông, thậm chí là cả giới nhạc trưởng Hoa quốc, cho nên luôn hấp dẫn người khác.
Trên thực buổi diễn tấu hôm nay không chỉ có mình Cốc Thành Kính là nhạc trưởng, nhạc trưởng của các dàn nhạc khác ngồi đầy ở mấy góc tối không ảnh hưởng đến việc nghe diễn tấu.
Chỉ có những người có quan hệ tốt với Tần Chấn Khôn, mới có thể gọn gàng dứt khoát ngồi ở hàng ghế đầu.
Nghỉ ngơi một chút, một vòng diễn tấu khác chính thức bắt đầu!
Hoàng Thu Thu ngồi ở phía dưới, ánh mắt không rời khỏi Tạ Dịch Chi. Không riêng gì cô mà còn có rất nhiều ánh mắt của khán giả cũng rơi vào trên người Tạ Dịch Chi, dường như cả sân khấu chỉ có thể nhìn thấy một mình Tạ Dịch Chi.
Các thành viên của dàn nhạc Phong Diệp không quá thân thiện, đối xử với mọi người cũng luôn ngẩng đầu lên cao. Nhưng khi chính thức diễn tấu, tất cả mọi người đều thay đổi bộ dạng, mỗi người đều tập trung vào thế giới âm nhạc của mình.
Nghĩ cũng biết Hoàng Hi Nguyệt áp lực như thế nào, cô ta đã quen với nổi bật. Nhưng đều là dưới tình huống trình độ người dưới sân khấu không cao, trình độ của đồng đội trên sân khấu cũng không cao.
Mà bây giờ tất cả người dưới sân khấu đều là nam nữ mặc âu phục giày da, váy dài nhẹ nhàng, cho dù đồng đội trên sân khấu không lợi hại hơn cô ta là bao, nhưng ít ra bọn họ đã quen với trường hợp này.
Lần đầu tiên, Hoàng Hi Nguyệt cảm thấy may mắn vì mình là nhạc công của nhóm violin II, áp lực so với nhóm I nhỏ hơn rất nhiều.
-----------
Sau khi kết thúc, Hoàng Thu Thu do dự một hồi, cuối cùng vẫn nói lời tạm biệt với Tất Chu và Trình Huy Khuê, cô muốn đi hậu trường gặp Hi Nguyệt.
Từ nhỏ Hi Nguyệt đều thích làm người giỏi nhất, lần này không làm nhạc công trưởng của nhóm violin, hẳn là sẽ rất khó chịu, Hoàng Thu Thu muốn đi thăm cô ta.
Hậu trường có người ngăn đón, người bình thường không vào được. Mặc dù Hoàng Thu Thu là người của dàn nhạc, cũng từng diễn tấu ở nơi này, nhưng không phải là thành viên của dàn nhạc Phong Diệp nên đương nhiên không vào được.
Hoàng Thu Thu đành phải đợi ở bên ngoài, cô không gọi điện thoại hay nhắn tin cho Hoàng Hi Nguyệt, sợ tâm tình của Hi Nguyệt không tốt.
"Cô ... Lại đang chờ Hoàng Hi Nguyệt?" Một giọng nam dễ nghe quen thuộc bỗng nhiên vang lên bên tai Hoàng Thu Thu.
Từ trước đến nay Tạ Dịch Chi đều không thích ở trong hậu trường chật chội, đi vào nói mấy câu với thành viên dàn nhạc xong liền đi ra, kết quả lại nhìn thấy người nào đó đang cúi đầu đứng ở trong góc
Trên thực tế cũng không thể tính là góc, xung quanh vẫn có người đi tới đi lui. Nhưng không biết vì sao trong mắt Tạ Dịch Chi, Hoàng Thu Thu lại cho anh cảm giác chính là như thế.
"Ngài … Xin chào." Ban đầu Hoàng Thu Thu cúi đầu nhìn chằm chằm hoa văn trên sàn nhà, sau khi nghe thấy giọng nói liền lập tức ngẩng đầu, quả nhiên là thấy Tạ Dịch Chi, cô vội vàng chào hỏi, lại nhớ tới tin nhắn lúc trước Tạ Dịch Chi gửi, hoảng hốt sửa miệng.
Tạ Dịch Chi không dấu vết nhíu mày, bản thân còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng người này. Khi đó cô cầm tiền mà anh đưa, cười rộ lên rất vui vẻ, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, không có một chút cảm giác bị bắt nạt nào.
Sao bây giờ anh khách khí không ít, cô lại càng ngày càng ... Kỳ quái?
Không phải Hoàng Thu Thu khẩn trương vì Tạ Dịch Chi, mà là bởi vì anh là nhạc trưởng của Hoàng Hi Nguyệt nên mới khẩn trương.
Từ nhỏ Hoàng Thu Thu đã coi Hoàng Hi Nguyệt là em gái ruột của mình, hiện tại nhìn thấy Tạ Dịch Chi liền giống như phụ huynh nhìn thấy giáo viên, bất giác mang theo vài phần cung kính.
"Sao không đi vào?" Tạ Dịch Chi nói xong liền phản ứng lại cửa có người canh giữ, lúc trước quản lý nơi này quen biết anh, cho nên anh mới có thể dễ dàng vào hậu trường của dàn nhạc Tố Trúc.
Về phần Hoàng Thu Thu còn chưa có danh tiếng đến mức này, hiện tại chẳng qua chỉ là một hậu bối có tiềm lực trong dàn nhạc mà thôi.
Tạ Dịch Chi xoay người đưa Hoàng Thu Thu đi về phía cửa hậu trường: "Cô muốn vào sao? Tôi đưa cô qua đó."
Anh không phải người có lòng tốt, bằng không cũng sẽ không trực tiếp đưa tiền cho Hoàng Thu Thu rồi rời đi trong lần gặp mặt đầu tiên của hai người.
Người có năng lực luôn đáng giá có được đối đãi khác, Tạ Dịch Chi liếc mắt nhìn Hoàng Thu Thu đang gật đầu, nghĩ thầm.
Theo Tạ Dịch Chi đi vào, quả nhiên không còn ai ngăn cản nữa. Người trong hậu trường nhìn thấy nhạc trưởng nhà mình một lần nữa trở về, vẻ mặt không khỏi cứng ngắc, dù sao lần diễn tấu này không xảy ra sai sót gì, bọn họ cũng không nói lung tung.
Đây chính là uy nghiêm khắc sâu trong xương cốt.
Hoàng Hi Nguyệt và trưởng nhạc công violin thay quần áo trong phòng thay đồ, Hoàng Thu Thu đi vào thì không nhìn thấy, có chút không được tự nhiên khi đứng giữa một đám người xa lạ.
Đặc biệt là sau khi Tạ Dịch Chi tới gần cô nói xong một câu rồi rời đi, ánh mắt người trong hậu trường nhìn cô đều kỳ quái.
"Bên kia có một cái ghế, tự mình đi qua ngồi xuống chờ Hoàng Hi Nguyệt." Tạ Dịch Chi nhìn không quen bộ dáng Hoàng Thu Thu cúi đầu, giơ ngón tay lên chỉ một cái ghế không có người ngồi, sau đó rời đi.
Sau khi Tạ Dịch Chi rời đi, hậu trường một lần nữa khôi phục náo nhiệt.
"Cô ấy là ai vậy? Nhạc trưởng đối xử với cô ấy tốt như vậy, không phải là muốn thay một trong số chúng ta chứ?"
"Không thể, gần đây chúng ta đều làm rất tốt." Có người thấp giọng phản bác, sức lực lại không quá mười phần.
"Là người của dàn nhạc cách vách." Những người biết chuyện lập tức phủ nhận.
"Hẳn là tới tìm Hoàng Hi Nguyệt."
Người lúc trước đã gặp qua Hoàng Thu Thu tò mò tiến lại gần: "Cô tới tìm Hoàng Hi Nguyệt?"
"Ừm." Hoàng Thu Thu gật đầu, "Hi Nguyệt không ở đây sao?"
"Cô ấy đi thay đồ." Ở giữa có một nhạc công đang lau violin, đầu cũng không thèm ngẩng lên nói.
Vừa dứt lời, Hoàng Hi Nguyệt đẩy cửa mà vào, không ít người bên trong đồng loạt nhìn qua.
"Làm sao vậy?" Trưởng nhạc công violin đứng ở phía sau hỏi.
"Tay trống định âm của dàn nhạc bên cạnh tới tìm Hi Nguyệt."
Đầu tiên Hoàng Hi Nguyệt theo thói quen hơi khó chịu, sau đó nhớ tới địa vị của Hoàng Thu Thu ở dàn nhạc Tố Trúc không tính là quá thấp, khuôn mặt mới lộ ra nụ cười: "Thu Thu, sao chị lại tới đây?"
"Chị vừa mới ở dưới sân khấu nghe dàn nhạc của em diễn tấu, rất dễ nghe." Giọng nói của Hoàng Thu Thu không lớn, nhưng người ở hậu trường cố ý nghe nên vẫn có thể nghe thấy.
Được đối thủ khen ngợi càng khiến cho người ta vui vẻ, không khí trong hậu trường bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn.
Hoàng Thu Thu cẩn thận quan sát sắc mặt Hoàng Hi Nguyệt, thấy cô ta không có chút bất bình nào khi bị chiếm mất vị trí nhạc công chính, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
Hai người bọn họ, một người thật lòng một người giả ý, vậy mà cũng có thể hòa hợp nói đùa.
Cuối cùng Hoàng Hi Nguyệt còn mang theo Hoàng Thu Thu đi ra ngoài ăn khuya.
Trên đường trở về, Hoàng Thu Thu nhận được một tin nhắn, hoặc là nói do bây giờ cô mới nhìn thấy tin nhắn này, trên đó chỉ có một câu ngắn ngủi:
【Mười hai ngày sau sẽ nghỉ đông.】