Tháng mười một ở Định Thành tuyệt đối không thể nói là lạnh, ít nhất ở trong mắt Tần Bạc trước khi xuống máy bay là như vậy.
Sau khi xuống máy bay.
"..." Hai tay Tần Bạc ôm chặt vai, đã không còn quan tâm duy trì phong độ của mình, thầm nghĩ nhanh chóng tìm một chỗ ấm áp.
Sân bay người tới người đi, không ai để ý đến một người đàn ông cao lớn run rẩy đang chạy tán loạn chung quanh.
Tần Bạc đứng ở lối ra cửa đông nhìn nửa ngày, cuối cùng run tay lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gọi điện thoại cho bạn tốt.
"Ở đâu vậy?" Tần Bạc nói xong còn dậm chân làm nóng người.
Một giọng nam dễ nghe trầm thấp đồng thời từ phía sau Tần Bạc cùng điện thoại di động truyền đến: "Sau lưng cậu."
Tần Bạc lập tức xoay người, chỉ thấy bạn tốt mặc một chiếc áo khoác đen được cắt may tinh xảo, áo sơ mi trắng bên trong được cài chặt, dường như giống với tính nết của chủ nhân nó, không chịu được một chút cẩu thả nào.
Chân dài của anh đứng thẳng trước biển quảng cáo thật lớn, gương mặt sắc bén anh tuấn không có một chút cảm xúc, trong phút chốc ngay cả nam minh tinh trong quảng cáo phía sau cũng mất đi màu sắc.
Tần Bạc phát hiện có nữ sinh bên cạnh đang lén chụp ảnh, thậm chí còn có mấy người đàn ông liên tiếp nhìn sang bên này.
"Cậu đậu xe ở đâu? Mình sắp lạnh chết rồi, sân bay không bật điều hòa trung tâm."
Tần Bạc tiến lên túm bạn tốt đi ra ngoài, chặn hơn phân nửa ống kính điện thoại di động.
Mấy ngày nay nhiệt độ ở Định Thành có sự chênh lệch quá lớn, giây trước còn mặc một chiếc áo, một giây sau gió lớn đã gào thét. Sân bay chỉ có thể để tùy ý cho không khí lạnh tràn vào, dù sao không chừng một giây sau trời lại nắng.
"Không phải ở Ý còn có một buổi biểu diễn sao?" Tạ Dịch Chi lưu loát đi về phía chỗ đậu xe của mình, trong giọng nói lại mang theo vẻ không chút để ý, dường như chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi.
Tần Bạc đã quen với việc này, thấy thế cũng chỉ cười cười: "Nhàm chán, không có ý nghĩa gì nên trở về."
Anh ta sẽ không nói là chính mình lo lắng cho trạng thái của bạn tốt, đặc biệt đẩy chuyến đi lưu diễn cùng đoàn. Từ trước đến nay Tạ Dịch Chi đối xử với người ngoài lạnh lùng, đối với mình lại càng hà khắc hơn. Tần Bạc đi theo anh nhiều năm như vậy, đương nhiên không muốn nói thật.
Cũng may Tạ Dịch Chi không hỏi nữa, chỉ trầm mặc lái xe, bên trong xe, đường nét sườn mặt anh tuấn càng có vẻ sắc bén.
"Ai, Dịch Chi, đến phía trước trung tâm thương mại thì dừng lại một chút." Tần Bạc từ ghế sau nhoài người lên, miệng lẩm bẩm, "Lần này đột nhiên trở về, phải mua chút đồ về dỗ dành mẹ mình."
Tạ Dịch Chi nhìn xuyên qua gương chiếu hậu trong xe, ý tứ không rõ nhìn thoáng qua Tần Bạc, dường như đang hỏi anh ta cũng biết mình đột nhiên.
Tần Bạc chột dạ sờ sờ chóp mũi, dứt khoát bất chấp tất cả.
Trung tâm thương mại phía trước được coi là nơi náo nhiệt số một số hai ở Định Thành, dòng người rất lớn, Tạ Dịch Chi tìm hồi lâu mới tìm được chỗ đậu xe ngoài trời để dừng lại.
"Mình ... Rất nhanh sẽ quay lại?" Nhìn bạn tốt ngồi ở ghế lái, trước khi xuống xe, Tần Bạc do dự một hồi.
Tạ Dịch Chi phất tay, chỉ bảo Tần Bạc đóng cửa xe lại.
Tần Bạc xuống xe liền nhanh chóng chạy vào trung tâm thương mại, cũng không phải anh ta sợ làm chậm trễ thời gian của Tạ Dịch Chi, chỉ là từ trước đến nay bạn tốt không thích náo nhiệt, thậm chí là chán ghét, nhất định bản thân phải tốc chiến tốc thắng.
......
Tất cả kính xe đều được kéo lên, có thể ngăn cách phần lớn âm thanh bên ngoài, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tạ Dịch Chi ngồi trong xe mà không theo Tần Bạc cùng nhau đi ra ngoài.
Mới đầu Tạ Dịch Chi ngồi trong xe vẫn lạnh lùng không có một chút biểu tình, nhưng dần dần trên mặt nổi lên gợn sóng, đến cuối cùng lông mày đã nhăn đến tương đối khó coi, càng ngày khí thế cả người càng lạnh thấu xương.
Nếu là Tần Bạc nhìn thấy, nhất định có thể nhận ra bạn tốt của mình đang cực kỳ không vui.
Hôm nay vội vàng đi đón Tần Bạc nên không mang theo đồ vật tùy thân, đương nhiên bộ tai nghe chất lượng cao kia vẫn đang còn ở trong nhà. L*иg ngực Tạ Dịch Chi phập phồng một hồi, cuối cùng mở điện thoại ra phát một đoạn "Dòng Danube xanh".
*Dòng Danube xanh" là bản waltz của Johann Strauss II, sáng tác năm 1866. Được biểu diễn lần đầu vào ngày 15 tháng 2 năm 1867 tại buổi hòa nhạc của Wiener Männergesangsverein, nó là một trong những bản nhạc phổ biến nhất trong các tiết mục cổ điển.
Chưa đầy một phút sau, Tạ Dịch Chi lại cầm lấy điện thoại di động, đổi nhạc thành "Bản giao hưởng định mệnh", tiện thể điều chỉnh âm lượng đến mức tối đa.
Hai phút sau.
"..."
Tạ Dịch Chi nhắm mắt lại, trên khuôn mặt lạnh lùng là một mảnh phiền não. Cuối cùng nhịn không được, anh cầm lấy ví tiền trên xe, đẩy cửa ra.
Theo thứ âm thanh cổ quái kia, Tạ Dịch Chi đi vòng quanh trung tâm thương mại một hồi lâu mới tìm được nguồn gốc phát ra tiếng ồn, không thể không nói, lực xuyên thấu của âm thanh này tương đối mạnh.
Tạ Dịch Chi đứng từ trên cao nhìn xuống người ngồi xếp bằng trong góc, lấy ra tất cả tiền mặt từ trong ví, ném vào bên trong chiếc hộp có vẻ ngoài rách nát.
Hoàng Thu Thu bị tờ tiền màu đỏ làm cho lóe mắt, tỉnh lại từ trong cơn mê, cánh tay đang kéo đàn nhị hồ dừng lại, ngửa đầu nghiêm mặt nói: "Cám ơn anh."
Quả niên giá trị của nghệ thuật luôn được nhìn thấy.
Tạ Dịch Chi vừa vặn chặn tất cả ánh sáng trong góc, căn bản Hoàng Thu Thu không thấy rõ mặt của người đàn ông. Nhưng mà cô có thể cảm nhận được thân hình cao lớn của anh, hơn nữa đối với việc anh tôn trọng nghệ thuật như vậy, trong lòng Hoàng Thu Thu cảm thấy người đàn ông này rất vĩ đại.
Không đợi bóng dáng vĩ đại trong lòng tiếp tục cao lên, người đàn ông lên tiếng.
"Không nên phát ra âm thanh khó nghe ở nơi công cộng." Tạ Dịch Chi cũng không bởi vì đối phương là một cô gái mà lưu tình, "Số tiền này đủ để cô kiếm được một ngày, hiện tại lập tức rời đi."
Hoàng Thu Thu thuận theo lời đối phương nhìn về phía cái hộp đựng đàn nhị hồ của mình, ngoại trừ số tiền người đàn ông vừa vứt xuống, bên trong chỉ có rải rác mấy đồng.
Lấy số tiền mà người đàn ông đã ném ra khỏi hộp, Ừm .... Không nhiều không ít, vừa vặn hai trăm năm mươi tệ.
Hoàng Thu Thu không cảm thấy đối phương đang vũ nhục mình, dù sao từ ngày đầu tiên kéo nhị hồ, đây không phải là lần đầu cô bị người ta xem thường, hơn nữa đối phương còn cho cô đủ tiền để mua một cái nhị hồ trong tay.
"Được." Hoàng Thu Thu thu dọn xong nhạc cụ rách nát của mình, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn Tạ Dịch Chi một cái, nhịn không được mà khen ngợi, "Giọng nói của anh rất dễ nghe!"
Không thể trách Hoàng Thu Thu không có cốt khí như vậy, trực tiếp thu tiền rời đi, đơn giản là bởi đối với người có giọng nói dễ nghe, cô rất nhẫn nại.
So với giọng nói, đối với khuôn mặt tuấn mỹ không giống người thường của người đàn ông, ngược lại Hoàng Thu Thu không có cảm giác gì, giống như chỉ là nhìn thấy diện mạo của một người bình thường mà thôi.
Cằm Tạ Dịch Chi siết chặt, nhíu mày nhìn về phía Hoàng Thu Thu
Nhưng mà chuyện này chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, chưa đủ để Tạ Dịch Chi đặt vào trong lòng.
Trở lại trong xe, không còn âm thanh đàn nhị hồ lộn xộn như lúc trước, lúc này Tạ Dịch Chi mới chậm rãi giãn mày ra.
Tần Bạc không ngừng đẩy nhanh tốc độ, mất hơn nửa giờ mới mua xong quà tặng. Thời điểm mở cửa xe, bạn tốt vẫn duy trì tư thế ngồi như ban đầu, khiến người ta không phát hiện ra dấu vết đã rời đi trước đó.
"Mình nghe nói hai năm nay cậu làm nhạc trưởng, thế nào, có vui không?" Cuối cùng Tần Bạc vẫn dùng giọng đùa trêu đùa hỏi ra.
Tạ Dịch Chi không có phản ứng gì khác, vững vàng đánh tay lái, xoay qua một khúc cua.
Đợi nửa ngày vẫn không nhận được câu trả lời, dường như Tần Bạc đã thành thói quen, đổi sang đề tài khác.
"Loại chuyện này không phải dùng để chơi." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông chợt vang lên khiến Tần Bạc còn đang nói chuyện sửng sốt, rất nhanh đã phản ứng được bạn tốt đang trả lời câu hỏi của mình.
"Lỗi của mình." Tần Bạc lập tức nhận sai, "Chỉ là mình nghe bọn họ nói, cậu cũng biết hai năm nay mình đều lưu diễn trên thế giới, tính ra đã hơn hai năm chúng ta không gặp mặt."
Có thể làm bạn suốt mười mấy năm với Tạ Dịch Chi, không thể không nói bản lĩnh tự nói chuyện của Tần Bạc đã giúp đỡ rất nhiều. Người bình thường bị đối xử lạnh lùng như vậy, phản ứng bình thường đều là rời xa, làm sao còn có thể ba ba tiến lên.
Hôm đó Tần Bạc về nhà, dỗ dành mẹ mình xong thì vội vàng đi ngủ.
Mãi cho đến chiều hôm sau mới rời giường, lại đi quấy rối bạn tốt hơn hai năm không gặp.
Tương tự như Tạ Dịch Chi, nhìn qua căn hộ của anh cũng lạnh lùng không chịu nổi, các góc trong nhà đều không thể nhìn ra dấu vết của sinh hoạt, duy chỉ có phòng nhạc bên trong là có dấu hiệu sử dụng.
Mặc dù Tạ Dịch Chi đang ở nhà nhưng nút áo phía trên cùng vẫn được cài chặt, ánh mắt lạnh nhạt cũng không vì bạn bè đến mà nổi chút gợn sóng.
Tần Bạc đi dạo chung quanh một vòng, ngồi lên sô pha thở dài: "Hai năm trước cậu đột nhiên rời đi, một mình mình ở bên kia không có ý nghĩa gì."
Tạ Dịch Chi ngước mắt lên, trong đôi mắt thâm sâu nhanh chóng hiện lên một chút cảm xúc không thể nhìn thấy được: "Cũng đã đến lúc cậu phải độc lập."
Tần Bạc là một nghệ sĩ dương cầm ưu tú, trước đây vẫn luôn đi theo Dàn nhạc New York Philharmoni bôn ba khắp thế giới, mặc dù dàn nhạc kia là một trong những dàn nhạc hàng đầu thế giới, nhưng dù sao làm một nghệ sĩ dương cầm độc lập, vẫn tốt hơn là bị dàn nhạc che dấu tài năng của mình.
*New York Philharmonic, tên chính thức Philharmonic-Symphony Society of New York, Inc., được biết trên trên toàn cầu với tên New York Philharmonic Orchestra hay New York Philharmonic-Symphony Orchestra, là một dàn nhạc giao hưởng có trụ sở ở Thành phố New York, Hoa Kỳ.
"Cái này nói sau, hiện tại mình muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian." Tần Bạc nhún vai, anh ta nhìn về phía Tạ Dịch Chi, trong mắt dấy lên tò mò, "Cậu không đi huấn luyện dàn nhạc sao? Mang theo mình cùng đi xem."
Dàn nhạc giao hưởng mà Tạ Dịch Chi dẫn dắt là một dàn nhạc trẻ tuổi, tuổi tác đều trên dưới hai mươi lăm, lớn nhất là bằng tuổi anh, hai mươi sáu. Chẳng qua anh có tiếng nói rất nặng trong dàn nhạc, đoàn viên nhìn thấy anh ai nấy đều rất sợ hãi. Mà một năm trước Tạ Dịch Chi dẫn bọn họ giành được giải thưởng lớn, lại có thêm được vài phần tôn kính.
Tạ Dịch Chi gật đầu: "Cũng được, cậu đi biểu diễn, để cho bọn họ kiến thức bản lĩnh của dàn nhạc đỉnh cấp."
Mấy tháng nay anh nảy sinh ý nghĩ thay đổi một số người trong dàn nhạc, cho dù là làm nhạc trưởng, Tạ Dịch Chi cũng chỉ muốn làm người tốt nhất, không cho phép một chút khuyết điểm nào.
"Sao cậu không biểu diễn cho bọn họ..." Tần Bạc nhìn vẻ mặt của Tạ Dịch Chi, chậm rãi nuốt lời trở về.
Tạ Dịch Chi nói biểu diễn là thật sự phải biểu diễn, Tần Bạc ngồi trước mặt đàn dương cầm trấn định đàn một bài, đáy lòng lại oán thầm không ngừng.
Tay dương cầm trong dàn nhạc nghe tiếng đàn thành thạo của Tần Bạc, tim đập kịch liệt. Bị Tạ Dịch Chi dẫn theo hai năm, anh ta gần như lập tức hiểu được nhạc trưởng nhà mình có ý gì.
Anh ta sẽ bị thay thế.
Dường như những người khác trong dàn nhạc cũng dần dần bắt đầu hiểu được, đứng ở phía dưới khó có chút xôn xao, không ít người đã bắt đầu dùng ánh mắt đồng tình nhìn nghệ sĩ dương cầm.
Nghệ sĩ dương cầm kia cúi đầu, nhìn chằm chằm vào sàn nhà màu vàng dưới chân, khóe mắt nhìn thấy bàn tay đang run rẩy của mình. Anh ta muốn trấn tĩnh lại, cũng không phải là chưa từng trải qua sóng gió, từ khi học đàn dương cầm tới nay, anh ta đã lăn lộn ít nhất ở bảy tám dàn nhạc.
Nhưng ... Nhưng lúc này anh ta đã thật sự cho rằng mình sẽ cùng mọi người tiến bộ, cùng nhau ... Hướng tới một vị trí cao hơn.
Cuối cùng Tần Bạc không chịu nổi nữa, tự động đi xuống.
Anh ta sợ nếu mình không xuống, sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc miễn phí tại phòng tập luyện của dàn nhạc này.
Cũng chỉ có Tạ Dịch Chi mới có thể gọi anh ta đàn, nếu là người khác, Tần Bạc liếc mắt một cái liền bỏ qua.
Thấy Tần Bạc dừng lại, Tạ Dịch Chi không có phản ứng gì. Chỉ hờ hững liếc mắt nhìn nhóm đoàn viên kia, toàn bộ phòng tập luyện nhất thời an tĩnh đến mức có thể nói là quỷ dị, giống như ngay cả một chút tiếng hít thở cũng có thể bị phóng đại vô hạn.
Tần Bạc đứng ở bên cạnh nhìn, không khỏi cảm thán trong lòng: Quả nhiên mặc kệ ở đâu Dịch Chi cũng đều ... Uy nghiêm.
"Cậu có thể rời đi." Tạ Dịch Chi mở miệng nói câu đầu tiên từ khi tiến vào phòng tập luyện. Tay dương cầm vẫn cúi đầu như cũ, nghe nói như vậy thì tức giận, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà đỏ hốc mắt, anh ta cố gắng lâu như vậy ... Quả nhiên vẫn không được sao? Anh ta chỉ lo lâm vào bi thương của mình, lại không phát hiện giờ phút này ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở một chỗ khác, trên người một người khác.