Nhớ lại lời Bùi Thần vừa nói, trái tim vốn dĩ đang nhảy lên cũng bình tĩnh trở lại, cô vẫn là lấy di động ra gọi điện thoại cho Trần Húc.
Qua vài giây, điện thoại bị tiếp nghe: “Uy? Là tìm A Húc sao? Anh ấy đang tắm rửa, có việc gì lát nữa gọi lại nha.”
Nhận điện thoại chính là nữ nhân, vẫn là nữ nhân có thanh âm nũng nịu có thể làm nam nhân nghe xong liền mềm lòng.
Trần Húc ghi chú cho cô chỉ là tên, việc này cô có biết, cho nên nữ nhân kia tiếp điện thoại cũng sẽ không rõ lắm chính mình là ai.
Chu Mật cũng không nói gì liền cúp điện thoại, hơi nắm chặt di động lại nhắm hai mắt hít sâu một hơi, sau đó mở mắt ra, trong mắt đã không còn cảm xúc gì nữa.
Sau khi Chu Mật trở lại ký túc xá liền vẫn luôn đọc sách ôn tập, bởi vì di động để chế độ im lặng nên tự nhiên cũng liền không biết Trần Húc đã gọi cho cô mười mấy cuộc điện thoại.
Lúc cô cầm di động lên liền bị nhiều cuộc điện thoại như vậy của Trần Húc dọa đến, sau đó cô liền gọi lại cho Trần Húc.
Trần Húc cơ hồ là lập tức bắt máy: “Mật Mật…” Sau đó là một trận im lặng.
Anh ta cũng không biết hẳn là nên nói như thế nào, anh ta biết Chu Mật hẳn là đã đoán được việc anh ta nɠɵạı ŧìиɧ.
Nhưng anh ta không muốn chia tay, anh ta thích Chu Mật, nhưng anh ta lại không biết nên giải thích như thế nào. Chu Mật không nói lời nào làm cho anh ta càng thêm hoảng loạn.
Chu Mật cũng biết anh ta gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy hoặc là muốn giải thích, hoặc là nói chia tay, nhưng anh ta một câu cũng chưa nói, cô rốt cuộc cũng nhịn không được.
“Tôi đang nghe đây, anh muốn nói cái gì?”
“Anh muốn nói đây chỉ là hiểu lầm, anh sẽ không chia tay với em……”
A, là hiểu lầm? Lời này làm Chu Mật đều cảm thấy buồn cười.
Nɠɵạı ŧìиɧ còn không muốn chia tay, chẳng lẽ còn muốn giữ lại để trong nhà cung phụng sao?
Sao lại có người làm sai lại còn đúng lý hợp tình như vậy a, cho rằng cô dễ nói chuyện như vậy sao? Giải thích dư thừa đều không có, liền dùng hai từ hiểu lầm tới che giấu?
Trong quá trình yêu đương với anh, Chu Mật kỳ thật cũng không có cảm giác được Trần Húc thích chính mình đến cỡ nào. Nếu không sao có thể sẽ vì bận công việc liền đem cô quên mất. Trong nhà sắp xếp cho anh ta xem mắt anh ta cũng đồng ý, cô vẫn là từ trong miệng người khác mới biết được.
Nghĩ như vậy ngực Chu Mật giống như bị thứ gì ngăn chặn, hô hấp có chút không thuận.
“Chúng ta chia tay đi.” Nói ra những lời này, Chu Mật cảm giác nhẹ nhàng được một nửa.
“Tại sao, anh biết sai rồi, cho anh một cơ hội đi, Mật Mật…”
“Không chỉ có chuyện này...” Cô đánh gãy câu nói kế tiếp của anh.
“Chia tay không chỉ là bởi vì chuyện này, anh còn muốn gạt tôi sao?” Ngữ khí chất vấn làm người bên kia không nói gì nữa.
“Cứ như vậy đi, Trần Húc.”
Cúp điện thoại xong, Chu Mật cũng không có cảm nhận được sự bị thương của thất tình như trong tưởng tượng, ngược lại lại cảm thấy nhẹ nhàng thở ra?
Có lẽ là do lúc trước vốn dĩ đồng ý ở bên Trần Húc liền không phải bởi vì thật sự thích mà là do có chút cảm giác hư vinh quấy phá. Cô cũng biết Trần Húc theo đuổi cô bất quá cũng là do ham muốn chinh phục của nam nhân mà thôi, không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất, càng là không chiếm được liền càng phải liều mạng đi muốn.
Trần Húc lại không có nhẹ nhàng như vậy, anh ta từng cho rằng anh ta cùng Chu Mật cũng chỉ coi như là người yêu trên danh nghĩa. Chu Mật trước nay không cùng anh ta thân mật tiếp xúc, cũng không đối với anh ta ôn nhu săn sóc như những người bạn gái trước, cho nên anh ta mới có thể tìm nữ nhân khác, thậm chí tiếp thu trong nhà sắp xếp xem mắt. Cho nên hẳn là sẽ không quá khổ sở mới đúng, nhưng vì cái gì trong lòng lại cảm thấy rất khó chịu, có thể là bởi vì là lần đầu tiên bị đá?
Trần Húc cũng chỉ có thể an ủi chính mình như vậy.
Tâm tình phiền muộn liền muốn uống rượu, anh ta gọi điện thoại hẹn Bùi Thần cùng mấy người bạn đi quán bar.
Lúc Bùi Thần đến quán bar, Trần Húc đang cùng mấy anh em uống hăng say.
“Sao giờ cậu mới đến?” Trần Húc có chút bất mãn, sau đó lại mở một lọ rượu bắt đầu uống.
“Bận chút việc, làm sao vậy?” Bùi Thần cầm lấy một lọ cũng uống một ngụm.
“Chu Mật chia tay với mình rồi.” Trần Húc cúi đầu, thanh âm hạ xuống, bộ dáng nhìn qua thật đúng là giống một nam nhân mua say vì tình.
Bùi Thần nhàn nhạt liếc qua anh ta, cầm lấy bình rượu lại uống một ngụm.
“Tại sao?”
Trần Húc không nói chuyện, như là uống say rồi? Đầu gục xuống trên bàn, qua một hồi lâu mới nghe được anh ta nói: “Mình sẽ không chia tay với cô ấy, Chu Mật nhất định phải là của mình.”
Thanh âm nặng nề lại mang theo hung ác cùng kiên nghị, sau đó anh ta liền nằm bò trên bàn ngủ rồi.
Ánh đèn mang theo sắc thái mê huyễn trong quán bar chiếu vào trên mặt Bùi Thần làm cho khuôn mặt tuấn tiếu càng hiện vài phần mị hoặc.
Anh lạnh nhạt nhìn chằm chằm Trần Húc uống say trong miệng còn nhắc mãi Chu Mật, khóe miệng lộ ra trào phúng quá rõ ràng.
“Yên tâm, cô ấy chỉ có thể là của tôi.” Lời này là nói với Trần Húc, nhưng anh ta cũng không có nghe thấy.
Bùi Thần kêu tài xế lái xe tới đại học A, gió đêm đem mùi rượu trên người anh xua tan không ít.