Gần tới cuối kỳ chỉ còn một mình Chu Mật ở tại ký túc xá. Kỳ thật lúc trước Trần Húc đã từng nói làm cô dọn đến chung cư của anh càng tốt cho việc xúc tiến cảm tình, là chính Chu Mật cự tuyệt.
Vốn dĩ yêu đương với Trần Húc cũng đã làm người soi mói, cứ ở chung như vậy phỏng chừng thanh danh của cô sẽ càng tệ, vẫn là ở ký túc xá càng thêm thanh tĩnh.
Ánh mặt trời lên cao Chu Mật mới lười nhác xuống giường, hôm nay cô chỉ có một tiết môn kinh tế chính trị.
Tùy ý búi cái tóc, phủ thêm áo khoác, mang khăn quàng cổ liền đi học. Đến phòng học cô ngồi xuống liền nằm bò ngủ, dù sao đều là cuối kỳ, giảng viên cũng không quá quản lớp học kỷ luật.
Qua vài phút, Chu Mật đang sắp ngủ đột nhiên cảm giác được chung quanh xao động càng lúc càng lớn. Cô ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng, tầm mắt mông lung lại rõ ràng mà nhận ra hình bóng quen thuộc kia. Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác màu nâu, nam nhân anh tuấn thành thục như vậy luôn là làm phần lớn nữ sinh khuynh tâm.
“Thật là đẹp trai a a…”
“Bùi Thần?” Cô thật sự không không thể tưởng được anh sẽ xuất hiện ở đây.
“Hôm nay giảng viên của các em có việc nên nhờ tôi dạy thay một tiết.” Tiếng nói đầy từ tính cùng bề ngoài xuất chúng của anh càng thêm hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
“Tôi là Bùi Thần, cũng là sư huynh của các em.” Anh viết tên của mình lên trên bảng đen, chữ viết cứng cáp hữu lực.
“Sư huynh sao? Sư huynh đẹp trai như vậy đã có người yêu hay chưa a?”
“Ha ha ha ha ha…” Hiếm khi có một giảng viên đẹp trai như vậy tới dạy học, có sinh viên nhịn không được liền bát quái.
Chu Mật ngồi ở trong góc nhìn anh, nghe được bạn học trêu ghẹo cũng không cười, giống như cũng đang chờ mong anh trả lời vấn đề này.
“Hiện tại là thời gian đi học.” Bùi Thần nói xong câu đó liền như có như không mà nhìn về phía Chu Mật, lúc nhìn đến Chu Mật ánh mắt anh hơi dừng, lại như không có việc gì mà thu hồi tầm mắt.
Cô biết anh vừa rồi là đang nhìn cô, nghe anh trả lời cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, tính cách lạnh băng như anh mà thật sự trả lời thì cô mới cảm thấy kỳ quái.
Nhưng trong đầu cô đột nhiên lại hiện lên lời ngày hôm qua anh nói: “Tôi và em càng thích hợp.” Trên người không được tự nhiên mà run lên một chút.
Nhìn đến bộ dáng Chu Mật run rẩy, Bùi Thần lại một lần nữa nhìn qua, đáy mắt mang theo ý cười nhợt nhạt: “Nếu em muốn biết, tan học có thể tới hỏi tôi.”
Chu Mật lúc này đang cùng anh đối diện, cảm giác càng không được tự nhiên, lời này của anh giống như là đang nói với cô.
Thật vất vả kết thúc, lúc cô sắp đi lại bị Bùi Thần giữ lại.
“Chu Mật, em ở lại, tôi có chuyện muốn nói với em.” Đôi mắt thâm thúy của Bùi Thần nhìn chằm chằm cô, không chờ cô nói gì liền lo thu thập tài liệu trên bục giảng.
Chu Mật cũng không để ý tới bạn học chung quanh đang nhỏ giọng nghị luận, chờ người trong phòng học đều rời đi mới cầm sách giáo khoa của mình đi về phía bục giảng.
“Có chuyện gì sao?” Ngữ khí cô nhàn nhạt, đôi mắt nhìn về phía bàn tay đang sửa sang lại tài liệu của anh, tay anh rất lớn, làn da rất trắng, khớp xương ngón tay rõ ràng.
Cẩn thận ngẫm lại, người này thật là chỗ nào trên người cũng đều đúng theo sở thích của cô, tay khống, thanh khống, thêm mặt khống, lại còn có tiền…
Bùi Thần ngẩng đầu nhìn về phía cô, khóe miệng kéo ra một mạt cười.
“A… Tôi đã nói, tan học có thể tới hỏi tôi.” Một đôi mắt đào hoa không rời khỏi cô, Chu Mật để mặt mộc có vẻ phá lệ thanh thuần.
Chu Mật không phản ứng lại anh đang nói cái gì, có chút nghi hoặc nhìn lại anh.
Nhìn bộ dáng nữ nhân nhíu mày, xem ra là không nhớ tới lời chính mình nói vừa rồi.
Bùi Thần thầm thở dài một tiếng.
“Về chuyện tôi có người yêu hay không…”
Nghe anh nói như vậy, Chu Mật đang nghi hoặc chuyển thành kinh ngạc, nhưng lại thực mau liền khôi phục bình tĩnh.
“Bùi tiên sinh có người yêu hay không dường như không liên quan gì đến tôi đi, tôi cũng không phải rất muốn biết. Cho nên tôi có thể đi rồi sao?”
Nhìn Chu Mật biểu hiện quá mức xa cách, cái này làm cho Bùi Thần có chút bực bội.
Anh tiến lên một bước, cách cô gần một chút: “Chuyện đêm qua tôi nói em đã quên rồi sao? Tôi cũng không có nói đùa.”
Anh tới gần làm Chu Mật muốn lui về phía sau, nhưng hơi thở tuyết tùng lạnh lẽo cùng bạc hà mát lạnh như có như không trên người anh đều như là đang dụ dỗ cô.
Nghe anh nhắc đến chuyện đêm qua, mặt Chu Mật bắt đầu phiếm hồng, ánh mắt cũng lộ ra một tia hoảng loạn, nhưng thực mau liền bị cô áp xuống.
“Cho nên anh có ý gì?”
“Xuy…” Bùi Thần gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt cô, không nghĩ buông tha cho cô một giây nào.
Nghe được anh cười một tiếng, Chu Mật có loại dự cảm chẳng lành, cúi đầu giống như cái gì cũng không nghe thấy mà nhìn mũi chân.
Bỗng nhiên cô cảm thấy vành tai hơi ngứa, là anh cúi đầu chôn ở bên tai cô, thanh âm khàn khàn cùng hô hấp nóng bỏng càn quét vành tai mẫn cảm. Tay Chu Mật không tự giác mà nắm chặt lại.
“Tôi đã nói tôi và em càng thích hợp, cho nên chúng ta ở bên nhau đi.”
Sắc mặt Chu Mật mắt thường có thể thấy được trở nên không vui, nhưng cô cũng áp chế không được trái tim đang hoảng loạn của mình.
“Bùi tiên sinh tuấn tú lịch sự cư nhiên còn có đam mê cạy góc tường của người khác sao?”
Nghe được Chu Mật trào phúng chính mình, Bùi Thần cũng không tiếp lời cô, ngược lại lại từng bước một tới gần cô. Chu Mật buộc lòng phải lui về phía sau, thẳng đến không đường thối lui: “Anh muốn làm gì? Tôi là bạn gái của Trần Húc, tôi không đồng ý chẳng lẽ anh còn muốn miễn cưỡng sao?” Chu Mật có chút tức giận, anh dựa vào quá gần, cô sợ anh sẽ nghe thấy tiếng tim đập hoảng loạn của mình, lập tức muốn nghiêng người đi.
“A… Như thế nào? Em thích loại người như Trần Húc sao? Đá cậu ta đi, sau đó ở bên cạnh tôi, ân?”
Bùi Thần gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt, thấy lỗ tai cô hồng hồng, bộ dáng lại có chút hoảng loạn làm anh cảm thấy thật đáng yêu. Anh nhịn không được tới gần cô, môi mỏng nhẹ nhàng dán ở trên lỗ tai đang nóng lên kia tiếp tục dùng thanh âm mị hoặc cười nói.
“Em thật đáng yêu, thật muốn có được em…”
Chu Mật nghe được lời này chợt đỏ mặt, cô còn rõ ràng mà cảm giác được bờ môi của anh đang hôn ở trên lỗ tai. Cô làm bộ bình tĩnh xoay người, nhìn ánh mắt mang theo sự xâm lược kia của anh, có chút đáng sợ.
“Như thế nào, anh thích tôi sao?”
Cô tận lực làm chính mình lộ ra tươi cười, đôi mắt căn bản không dám nhìn anh.
Nhìn Chu Mật giả vờ bình tĩnh, cô còn không biết kỳ thật anh đã sớm nhìn thấu tâm tư của cô.
Anh thật đúng là muốn nhìn một chút, xé mở tầng bề ngoài này bên trong sẽ là cái gì, thậm chí có chút ác liệt mà muốn cho cô ăn chút đau khổ. Đầu lưỡi nhẹ quét hàm trên, anh chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô, hầu kết không tự giác lăn lộn một chút.
Chu Mật cảm nhận được một cổ sức kéo trên cánh tay đem chính mình kéo qua, hơi thở lạnh lẽo phác mũi, môi mỏng đè lên khóe môi chính mình. Lúc ý thức được là Bùi Thần đang hôn cô, đầu óc Chu Mật trống rỗng, cô vội vàng muốn đẩy anh ra, Bùi Thần lại khẽ cắn một ngụm ở trên khóe miệng cô, sau đó liền buông cô ra.
Chu Mật nghĩ cũng chưa nghĩ liền giơ tay định cho anh một cái tát, nhưng bàn tay ở giữa không trung lại bị bàn tay to nắm lấy, cô giãy giụa thế nào cũng đều tránh không thoát.
Chu Mật tức giận đến ngực không ngừng phập phồng, anh lại giống như không có việc gì nắm lấy tay nhỏ kiều nộn của cô để tới bên miệng hôn hôn mu bàn tay cô.
“Ngoan, tôi sẽ cho em thời gian suy nghĩ.” Anh nói xong lại cười, dịu dàng mà hôn lên tay cô.
Chu Mật chịu không nổi anh như vậy, dùng sức rút tay về.
“Không cần suy xét, tôi đã có bạn trai rồi.” Cô không tiếng động mà kháng cự làm sắc mặt Bùi Thần trở nên khó coi.
“Vậy sao? Trần Húc biết em thích cậu ta như vậy sao?”
Bùi Thần lại ra tiếng chậm rãi nói: “Biết cậu ta hiện tại đang làm gì sao? Cậu ta đang đi xem mắt a.”
Vẻ mặt Chu Mật không thể tin được, phản ứng này làm anh thực vừa lòng.
“Mẹ cậu ta không có khả năng sẽ chấp nhận em, người như Trần Húc sẽ không thể đi lâu dài cùng em đâu. Em là người thông minh, hẳn là sẽ hiểu.”
Bùi Thần nhìn chăm chú vào cô, đem toàn bộ biến hóa trên mặt cô thu vào đáy mắt.
“A, dù là như vậy tôi cũng sẽ không ở bên anh.” Chu Mật thực không thích bị ánh mắt của anh quan sát, cô chính là muốn chống đối anh, sao có thể thuận theo ý anh.
“Thật sao, chúng ta đây tương lai còn dài… Ngoan, đừng đi tìm Trần Húc quấy rầy cậu ta xem mắt, được không?”
Hai ngón tay thon dài xoa lỗ tai cô nhẹ nhàng nhéo nhéo, nghe được tiếng anh cười khẽ, sau đó anh lại trước một bước rời khỏi phòng học.
Chu Mật hồi tưởng cảnh tượng vừa rồi, chỉ cảm thấy lỗ tai càng ngày càng nóng, hô hấp hơi loạn.