Bị Bạn Của Bạn Trai Câu Dẫn

Chương 3

Chu Mật mở ra cửa xe ghế sau, phát hiện Trần Húc nằm ở bên trong chiếm hết vị trí, bất đắc dĩ cô đành phải căng da đầu mở cửa ghế phụ ngồi vào.

Trong xe an tĩnh đến đáng sợ, mặc dù mở điều hòa cô cũng có cảm giác độ ấm không hề tiến vào thân thể.

Chu Mật đành phải yên lặng nhìn ngoài cửa sổ phát ngốc, Trần Húc ở ghế sau bắt đầu huyên thuyên không biết nói cái gì. Chu Mật sợ anh lại nói gì đó, muốn nhanh chóng tìm đề tài hấp dẫn sự chú ý của nam nhân bên cạnh.

Cô hơi hơi quay đầu liếc nhìn Bùi Thần đang không tiếng động lái xe bên cạnh, sườn mặt anh tuấn, hình dáng khuôn mặt quả thực không thể bắt bẻ.

Suy nghĩ một chút, Trần Húc kỳ thật cũng không kém, lúc trước lúc anh theo đuổi cô bị thật nhiều nữ sinh trong trường nhìn đến, họ đều hâm mộ cô được một nam nhân vừa có tiền lại còn đẹp trai theo đuổi. Lúc trước cô cũng là nhìn trúng hai điểm này mới đồng ý Trần Húc theo đuổi.

Bất tri bất giác lại bắt đầu nhìn chằm chằm Bùi Thần xuất thần, trong lòng bắt đầu yên lặng so sánh hai người.

“Đẹp sao? Nhìn lâu như vậy?” Tiếng nói gợi cảm của nam nhân vang lên trong xe, Chu Mật nhìn đến khóe miệng anh giơ lên mang theo ngả ngớn.

Biết chính mình nhìn lén bị bắt được, Chu Mật cũng không quá hoảng loạn, chỉ là không quá tự tại thu hồi tầm mắt.

“Không có, tôi muốn nói đợi lát nữa anh có thể để tôi và A Húc cùng nhau xuống xe.” Cô cũng không muốn anh đưa Trần Húc về trước lại đưa cô về, làm cô cùng anh ở riêng trong một không gian thật sự quá lúng túng rồi.

Trong xe an tĩnh trong chốc lát, nam nhân hơi nhấp môi, nhíu mày hỏi: “Em ở đâu?”

Chu Mật không nói, anh cũng không hỏi lại nhưng giống như chính là đang ép cô nói ra.

Cuối cùng Chu Mật vẫn là không thể không nói: “Tôi ở ký túc xá, anh đưa tôi đến cửa đại học A là được.”

“Ân.” Sau đó anh lại không nói gì.

Đưa Trần Húc về đến nhà, Bùi Thần lại trở về trên xe tính toán đưa cô về trường học.

Chỉ còn hai người bọn họ, không khí quỷ dị quay quanh trong xe làm ngực Chu Mật cảm thấy đặc biệt nặng nề, nghĩ thầm đường về trường hôm nay sao lại dài như vậy chứ.

20 phút dài dòng trôi qua, rốt cuộc cũng tới nơi rồi.

Chu Mật cởi bỏ đai an toàn: “Tới nơi rồi, cảm ơn anh đã đưa tôi về.” Cô nói xong liền mở cửa muốn xuống xe, nhưng cửa vẫn đang khóa, mở không ra. Cô cau mày quay đầu lại nhìn về phía Bùi Thần, không tiếng động mà nhắc nhở anh mở cửa cho cô, mà Bùi Thần lại làm bộ như không thấy được.

“Bùi tiên sinh, đã tới nơi rồi, tôi muốn xuống xe.” Chu Mật nói.

“Tôi biết.” Bùi Thần lấy ra một điếu thuốc, bậc lửa hút một ngụm lại hướng tới ngoài cửa sổ phun ra.

Chu Mật nhìn anh cảm thấy không hiểu ra sao, nhưng vẫn là tận lực bảo trì bình tĩnh: “Bùi tiên sinh là còn có lời gì muốn nói sao?”

Nghe thanh âm ôn nhu của cô, Bùi Thần lại hút một ngụm, sau đó ấn diệt tàn thuốc.

Chu Mật nghe được anh nói: “Em không thích hợp với cậu ta.”

Ban đầu cô còn không có phản ứng lại, sau đó mới hiểu được anh đang nói đến Trần Húc.

A, thật là buồn cười, lời này của anh là có ý gì?

“Tôi không thích hợp? Vậy chẳng lẽ anh thích hợp?” Chu Mật không nghĩ nhiều liền hỏi lại.

Lời này nói ra chính Chu Mật đều cảm thấy không quá thích hợp, nhìn Bùi Thần hơi mang thần sắc không vui nhìn về phía cô, ngực cô đình trệ một trận.

“Tôi cảm thấy… Tôi và em càng thích hợp…” Chu Mật nhìn vẻ hài hước trong mắt nam nhân liền biết anh là đang trêu chọc chính mình.

Có thể là độ ấm điều hòa có chút cao làm cô cảm thấy có chút khô nóng, mặt cũng bắt đầu hơi hơi nóng lên.

“Mong Bùi tiên sinh đừng nói đùa như vậy nữa, tôi phải về trường học rồi.” Chu Mật cũng không muốn nghe anh nói gì nữa, coi như lời vừa rồi anh nói đều là đang giỡn chơi.

Bên trong xe tất cả đều là hương vị của anh, mùi thuốc lá mang bạc hà, mùi nước hoa hương gỗ, tựa hồ còn kèm theo mùi kem cạo râu. Không gian nhỏ hẹp bên trong xe làm Chu Mật cảm thấy chính mình bị hơi thở của anh vây quanh, cảm giác tồn tại của anh thật sự quá mãnh liệt, cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

Mà Bùi Thần cũng đoán được tâm tư của cô, trần trụi mà nhìn chằm chằm mặt cô. Cái mũi nhỏ nhắn, môi hồng ướŧ áŧ, một đôi mắt hồ ly ngập nước làm lòng người ngứa ngáy.

Khó trách Trần Húc lại xem như là bảo bối, “A, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Nghe được anh cười khẽ một tiếng sau đó mở khóa, Chu Mật mới chạy nhanh mở cửa xuống xe, cũng không quay đầu lại đi vào trường học.

Bùi Thần ngồi ở trong xe nhìn bóng dáng Chu Mật xa dần, trong mắt ám sóng kích động.

Gió lạnh thổi bay áo khoác của cô, khăn quàng cổ màu đó tung bay, thẳng đến khi không nhìn đến bóng dáng của cô nữa Bùi Thần mới khởi động xe rời đi.