Lỡ Một Bước, Đau Thương Cả Đời!

Chương 1: GIẤY NỢ

Trong khu lao động nghèo, sự xuất hiện của một chiếc siêu xe đắt tiền là điều đáng được trầm trồ, mà người trong xe lại còn được chú ý bội lần.

Căn phòng trọ nhỏ nằm ngay đầu hẻm, được hai người đàn ông ăn mặc sang trọng bước vào đã khiến dân tình xung quanh xì xầm bàn tán, bởi đó là nhà của Vi Uyển Uyển và Thường Trúc. Một gia đình phức tạp, nợ nần bao vây, xã hội đen tới thăm thường xuyên như ngày cơm ba bữa.

Cùng lúc này, Thường Trúc đã ngồi đối diện với một người đàn ông mang sắc thái lạnh lùng, khí chất ngời ngời là dáng vẻ của một người tài phiệt.

Dung nhan hắn thế nào chẳng rõ, bởi ánh mắt được che giấu sau lớp kính đen, nhưng khí thế áp bức xung quanh hắn vẫn là thứ khiến Thường Trúc e sợ.

"Chẳng may, không biết vị đại gia này là ai? Thường Trúc tôi, có nợ nần gì ngài hay sao? Nếu là vậy thật thì xin ngài rộng lượng cho tôi khất thêm ít ngày, chờ con gái tôi lãnh lương xong sẽ tìm tới ngài để trao trả tận tay."

Đối phương còn chưa lên tiếng, người phụ nữ trung niên đó lại sợ sệt, lúng túng rõ ràng trong từng câu chữ. Âu cũng là vì thiếu nợ nhiều nơi nên tâm can lúc nào cũng nằm trong trạng thái lo sợ không yên.

Nhưng...nhìn bộ dạng của người đàn ông đó lại chẳng giống như chủ nợ. Và cái cong môi nhàn nhạt của hắn đang khiến Thường Trúc khó hiểu bội phần.

"Thiếu gia của tôi đến đây không phải để đòi nợ, mà là giúp bà trả nợ."

"Giúp tôi sao?"

Thường Trúc kinh ngạc, trợ lý đứng phía sau người đàn ông lại tiếp lời:

"Phải! Tôi biết gia cảnh bà túng quẩn, ngày nào cũng có giang hồ đến thăm, những vết bầm trên mặt bà cũng là do không trả nợ bài bạc mà có. Biết vậy, nên thiếu gia nhà tôi rộng lượng đến tận đây ra tay tương trợ. Cho bà vay mà không cần lấy lãi."

Phúc lợi to lớn từ trên trời rơi xuống đang bày ra trước mặt, khiến cặp mắt của người phụ nữ lập tức sáng trưng như đèn pha ô tô.

Cơ mà phúc lợi này, ắt hẳn cũng không phải tự nhiên mà có, trong khi họ đối với bà còn là người xa lạ chưa từng quen biết.

"Lục Dữ."

Người đàn ông chỉ trầm giọng gọi đúng hai từ là tên của người trợ lý, thì cậu ta đã hiểu ý, nhanh nhẹn lấy ra một tờ giấy đưa đến trước mặt Thường Trúc.

"Đây là giấy nợ, đương nhiên bên trong sẽ có điều kiện, bà cứ xem qua rồi chúng ta trao đổi tiếp."

Nhận tờ giấy, Thường Trúc xem qua một lượt thật chi tiết, và rồi vẫn là gương mặt kinh ngạc, bà cất lên câu nói:

"Điều kiện là con gái của tôi sao?"

"Phải, chỉ cần một đêm của con gái bà, thì tất cả nợ nần sẽ do chúng tôi đứng ra chi trả. Tất nhiên, phần nợ này bà sẽ không cần trả lãi, cũng không bị quấy nhiễu hằng ngày, nhưng buộc phải trả dứt điểm trong vòng một năm. Hoặc là sẽ được xóa nợ vĩnh viễn nếu Vi Uyển Uyển chấp nhận làm người hầu cho thiếu gia của tôi hai năm."

"Vậy có nghĩa là tôi phải bán con gái mình cho các người rồi?"

"Ừm hửm, nói ngắn gọn chính là như vậy đấy."

Lục Dữ đáp nhanh chóng, Thường Trúc thì rơi vào trầm mặc. Lúc này, người đàn ông ấy nhàn nhã mở lời vàng ngọc:

"Gia cảnh của bà hiện thế nào, tôi nắm rất rõ. Nếu không đồng ý giao dịch này thì bà chỉ có con đường chết. Suy nghĩ cho kỹ đi, để Vi Uyển Uyển trở thành người của tôi thì cũng đâu có gì tồi tệ."

Hắn nói hết câu, liền từ tốn phất tay ra hiệu cho Lục Dữ tiến hành bước tiếp theo.

"Đó là giấy nợ với điều kiện bán thân một đêm. Còn đây là giấy xóa nợ với điều kiện trở thành nô ɭệ hai năm. Để tiện cho đôi bên cùng giữ giấy giao dịch, nên mỗi loại có hai tờ, bà nghĩ đi, rồi ký tên vào."

Trước mặt là hai tờ giấy mang hai phúc lợi khác nhau. Thường Trúc thực tình bối rối, dù sao Vi Uyển Uyển cũng là con gái ruột của bà. Nếu để cô rơi vào tay kẻ xấu thì cuộc đời coi như bỏ. Nhưng nếu không chọn lựa, thì người chết sẽ là bà.

Bao nhiêu giây phút đấu tranh, cuối cùng Thường Trúc cũng cầm bút trên tay. Một giây dứt khoát quyết định chọn ký tên vào tờ giấy xóa nợ.

Khóe môi người đàn ông liền vẽ nên đường cong tuyệt mỹ. Con cá béo này, cuối cùng cũng cắn câu.

"Chữ ký có rồi, hy vọng bà sẽ tuân theo. Nếu không, sẽ khó tránh khỏi tai ương đổ máu "bay màu" như chữ in trên mặt giấy."

Thường Trúc khẽ nuốt bọt khi nghe thấy lời cảnh cáo được thốt ra từ miệng Lục Dữ.

Người đàn ông ấy đứng dậy, ung dung đút tay vào túi quần, rồi hiên ngang rời đi.

"Thiếu gia tôi cho bà ba ngày để sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện. Sau ba ngày, nếu thiếu gia không thấy Vi Uyển Uyển đến địa chỉ căn nhà này, thì hậu quả thế nào chắc bà rõ hơn tôi rồi nhỉ?"

Để lại đôi ba lời răn đe, Lục Dữ cũng nhanh chóng rời khỏi căn phòng trọ chật hẹp ấy.

Thường Trúc ngồi trên ghế, thất thần nhìn mảnh giấy xóa nợ trên bàn. Lát nữa, bà phải đối mặt với con gái mình thế nào đây?

[...]

Vi Uyển Uyển trở về nhà lúc tám giờ tối sau buổi làm ở cửa hàng tiện lợi gần trường đại học mà cô đang theo học ngành Quản trị kinh doanh.

Năm nay cô 21 tuổi rồi, thanh xuân vẫn còn trong xanh như làn nước mùa thu. Tuy cuộc sống cơ hàn, và ở cùng một người mẹ nghiện bài bạc, đôi khi va chạm với vài tên giang hồ, nhưng trên môi cô gái lúc nào cũng rạng rỡ nụ cười lạc quan.

Hôm nay cũng thế, tan làm là hí hửng chạy về nhà với ít rau cải, thịt cá chuẩn bị cho bữa cơm tối đạm bạc. Nhưng hôm nay đặc biệt lạ, lạ ở chỗ mẹ cô đang ở nhà và đang loay hoay dọn ra một mâm cơm tươm tất.

"Uyển Uyển về rồi đấy à? Con vào rửa tay đi rồi ra đây ăn cơm, hôm nay mẹ có nấu nhiều món con thích lắm."

Thái độ ôn hòa này của bà, khiến Vi Uyển Uyển ngỡ ngàng, mãi vẫn đứng ngây người ra, vì bình thường vào giờ này nơi mẹ cô đang ở là xới bạc, nhưng hôm nay khác lạ quá nên cô không kịp thích ứng.

"Sao còn đứng đó? Mau đi rửa tay đi con, mẹ dọn sắp xong rồi này."

"Vâng ạ!"

Vi Uyển Uyển cười cười, rồi phấn khích đi rửa tay.

Lúc ngồi vào bàn ăn, bầu không khí xung quanh hai mẹ con vẫn cứ gượng gạo, ngột ngạt. Mãi một hồi, Thường Trúc mới lên tiếng:

"Uyển Uyển này, mẹ nghĩ thông suốt rồi. Mẹ sẽ không cờ bạc nữa mà lo tu chí làm ăn để cải thiện cuộc sống."

Nghe mẹ mình nói vậy, Vi Uyển Uyển vui mừng khôn xiết.

"Mẹ nói thật không?"

Thường Trúc khẽ gật đầu, bà đặt bát cơm đang ăn dở xuống. Sau đó, chậm rãi mang ra một tờ giấy và đưa nó đến trước mặt Vi Uyển Uyển, khiến cô bất giác cau mày khó hiểu.

"Mẹ giác ngộ khi bản thân đã vướng phải một số nợ lớn. Hôm nay, có người đến đây đưa ra điều kiện này, và mẹ đã đồng ý."

"Mẹ...mẹ chỉ xin con cứu mẹ lần này, rồi từ nay mẹ không dám chơi bời đỏ đen nữa. Hai năm, chỉ hai năm thôi, nếu con không giúp mẹ, thì mẹ chỉ còn nước tự sát để đoàn tụ với ba con nơi suối vàng mà thôi."

Quả nhiên, chẳng có gì tự nhiên thay đổi một cách tốt đẹp mà không ẩn chứa uẩn khúc phía sau.

Vi Uyển Uyển mang sắc mặt phức tạp, đưa bàn tay run run cầm lên tờ giấy. Thống khổ khi nhìn thấy nội dung bên trong, kìm nén cách mấy cuối cùng cũng không thể kìm được giọt nước mắt trên mi.

Giấy xóa nợ, điều kiện Vi Uyển Uyển trở thành nô ɭệ hai năm. Chữ ký đã rõ, nếu tự ý lật lọng, mạng sống không còn.

Quãng thanh xuân tươi đẹp của một người con gái, liệu có còn tồn tại?