Căn nhà rộng ngoài tên biếи ŧɦái và chủ nhân, thì chỉ có dì giúp việc sinh sống. Tuy lúc nào cũng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hầu hạ dưới thân đàn ông, nhưng khi được một người phụ nữ lớn tuổi tắm rửa băng bó vết thương còn giúp dọn dẹp bãi chiến trường trong phòng thì cậu cũng thấy ngại ngùng.
"Cám ơn dì, sau này không cần nấu cơm cho con đâu, thú cưng có thức ăn riêng luôn đảm bảo cơ thể sạch sẽ hầu hạ chủ nhân." Cậu ngại ngùng ngồi trên thảm nói chuyện với dì giúp việc.
"À, hèn gì mỗi lần thấy họ được cậu chủ dắt về phòng liên tục mấy ngày mà chẳng thấy ăn uống gì cả. Con xem đây là lần đầu tiên ta thấy ngài sói có ... ừ... vợ nhỏ..., dù sao cũng rất nguy hiểm, ta sẽ xin ngài ấy và cậu chủ gắn chuông báo động trong phòng, xảy ra chuyện con cứ ấn, không biết làm được gì không nhưng sẽ cố sức giúp." Dì lo lắng nói.
"Không, cám ơn dì đã chịu giúp đỡ nhưng việc xin phép cứ để con, đây là việc con nên phụ trách."
Làm sao có thể nói cho dì biết, cậu sợ tên biếи ŧɦái kia tức giận thả dì xuống hồ làm thức ăn cho cá sấu, đừng hỏi tại sao cậu biết chúng nó nằm phơi nắng đầy sân sau kìa.
"Ta không ghét con đâu, từ nhỏ gặp còn nhiều thứ ghê gởm hơn nhiều, còn được thấy ánh mặt trời là hạnh phúc nhất. Đến giờ rồi ta đi chuẩn bị thức ăn."
Nằm sấp trên thảm, chịu đựng sức nặng từ bên trên áp xuống, cố gắng giữ yên cơ thể mềm mại để chủ nhân thêm thoải mái ôm ấp. Đây là tư thế quen thuộc hai hôm nay, ăn cũng ôm, phơi nắng cũng ôm, đi ngủ cũng ôm, cả cơ thể được bộ lông ấm áp bao bọc, chỉ là khe mông đã trở thành nơi gác ©ôи ŧɧịt̠ chuyên dụng, c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ nhạy cảm liên tục nhấp nháy, vết thương chưa lành nên cậu không dám phát da^ʍ.
Hình như chủ nhân có thể nghe hiểu được cậu nói, như sáng nay làm nũng xin ngài được đi thay băng vết thương thì nhận được một cái gừ gừ lười biếng, nhưng chỉ được ngồi trong phòng cấm đi lung tung, quyết tâm thử lại lần nữa dù sao sói và chó cũng chung loài, đây là thiên phú chủng tộc.
Xung quanh đều là mùi chủ nhân, khác với bọn đàn ông hôi hám, mùi ngài ấy thật hoang dại và đầy quyến rũ, mỗi lần hít thở là trong lòng đều lâng lâng ngọt ngào, chắc chắn cậu sẽ sớm nghiện cảm giác này. Vừa chịu đựng cái liếʍ láp của chủ nhân vừa suy nghĩ kế hoạch trong đầu nhảy số liên tục.
"Chồng ơi, em có thể ra ngoài giúp ngài chuẩn bị bữa tối không?... được không?... được không?" Hai tay ôm cổ hai chân quấn lấy thân dưới, miệng nhỏ hết hôn lại mυ'ŧ lưỡi sói năn nỉ.
Kết quả bị đè ra gặm cắn liếʍ toàn thân, chút nữa là bữa tối cũng chưa kịp ăn mà đã ăn cậu trước rồi, phải liên tục hứa có bất ngờ dành cho ngài mới được thả đi.
Khác với buổi trưa, bữa tối chỉ có thể dùng trong phòng ăn.
Trên bàn thấp chuyên dụng nằm yên một mỹ nhân trắng nõn xinh đẹp, tay nắm chặt đặt trên đỉnh đầu, hai má ửng hồng miệng ngậm một miếng thịt nhỏ, ánh mắt mềm mại ngập nước câu dẫn người nhìn, từng tảng thịt đỏ tươi đặt lên làn da mềm mại lộ ra sự tương phản mị hoặc, trên cặρ √υ' sữa mỗi bên đặt bốn miếng thịt được sếp theo hình vuông chỉ để lộ ra núʍ ѵú tròn xoe bị chủ nhân chơi đến giờ vẫn ngoan ngoãn dựng thẳng, từng tảng thịt vắt ngang bụng nhỏ và đôi chân thon dài, trên chiếc rốn xinh xắn còn tâm lý đặt một chiếc bánh ngọt, cuối cùng đập vào mắt nhất lại là ©ôи ŧɧịt̠ đang cắm cần câu mèo với tua rua màu trắng đang nhảy tưng tưng.
Không khí phòng ăn dần trở nên rét lạnh bởi ánh nhìn u ám của Phương Tranh, miệng hắn nhếch lên xoay người rời khỏi phòng. May quá đi rồi, chủ nhân ơi đáng sợ quá, mau lại sưởi ấm cho em đi.
Cậu không biết hành động của mình đã làm cho tiếng gào thét đau đớn của Báo Săn trong căn phòng trên lầu hai cả một đêm chưa hề ngừng lại.
Dùng đầu lưỡi cuốn lấy miếng bánh ngọt, lưỡi đâm vào sâu bên trong rốn thọc quấy, đâm vào rút ra như đang giao phối, cơ thể run rẩy kiềm chế không dám cử động, hàm răng cắn chặt miếng thịt nhỏ cầm nén tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng.
Chủ nhân ăn từng miếng thịt trên đôi chân rồi đến phần bụng, những nơi đi qua đều để lại những vết răng cắn, xơ lưỡi thô ráp liếʍ láp làn da tạo nên từng đường ửng đỏ, cậu bất lực nức nở, mặc cho thân thể bị dạy dỗ đến dâʍ đãиɠ gào thét muốn được thao chết, nhưng lý trí chống đỡ nằm yên để ngài dùng bữa.
Côи ŧɧịt̠ ngu bị chủ nhân liếʍ láp, chà đạp, đối xử thô bạo đau đớn nhưng lại sinh ra kɧoáı ©ảʍ ham muốn đê tiện, trong lòng không ngừng hò hét, mạnh lên nữa chủ nhân, chơi hư ©ôи ŧɧịt̠ ngu đó đi...
Chân dẫm lên ©ôи ŧɧịt̠, miệng há lớn gặm cả thịt và vυ' vào thưởng thức, bộ răng sắc bén ma sát núʍ ѵú, nhét nó vào giữa kẻ răng giựt lên, lưỡi tranh thủ liếʍ không ngừng, nước miếng nhĩu nhão ướt đẫm l*иg ngực. Một đường liếʍ đến mặt cắn nhẹ vào đôi môi ăn lấy miếng thịt, lưỡi dài đâm sâu vào cố họng, ra sức nhả nước miếng vào, làn da mỏng manh bị bạo lực xé rách, mùi tanh ngọt kí©ɧ ŧɧí©ɧ hung tính và chiếm hữu của thú săn mồi.
"... Hức... Chồng ơi...cầu ngài... dùng ©ôи ŧɧịt̠ lớn đâm c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ đi... chó nhỏ chịu hết nổi rồi... ngứa..."
Không quan tâm đến lời cầu xin của con mồi dưới thân, ánh mắt sắc bén đầy hưng phấn tuần tra lãnh địa, liếʍ láp từng tất da thịt, khiến toàn thân đều là thấm đẫm mùi vị của sói.
"... Chồng ơi... em cho ngài liếʍ... chơi chết con đĩ da^ʍ loàn của ngài đi... đâm đại dươиɠ ѵậŧ... vào cái lỗ thịt da^ʍ ướt nhẹp này đi mà... "
Vừa tiến vào động thịt cậu đã sung sướиɠ đến gào to không dứt, nước mắt chảy ròng ròng, eo nhỏ nâng lên, c̠úc̠ Ꮒσα co rút hậu hạ ©ôи ŧɧịt̠ to đâm rút. Nơi giao phối dòng nước không cách nào ngăn chặn tràn ra liên tục, làm bộ lông dưới háng chủ nhân ẩm ướt dính nhớp bê bếch, dưới từng cú nắc thô bạo, da thịt đập vào nhau phát ra tiếng bạch bạch bạch.
Kɧoáı ©ảʍ ùa về như dời sông lấp biển, thân thể đầy vết thương nào có chịu được xâm phạm mãnh liệt đến nhường này, trong khi ©ôи ŧɧịt̠ ngu vẫn bị cắm cần câu mèo, dùng hai cánh tay trắng nõn mềm mại ôm cổ chủ nhân, bầu ngực no đủ cọ vào thân thể đầy lông phía trên, lại vươn đôi môi lên răng nanh, hé miệng ngậm lấy đầu lưỡi mυ'ŧ liên tục, ánh mắt cầu xin thương xót.
Cậu cũng muốn tự rút nó ra khỏi đó, nhưng trực giác cho cậu biết hậu quả rất khủng khϊếp, chủ nhân nhìn như cao ngạo không đặt ai trong mắt, nhưng lại rất bá đạo kiểm soát con mồi. Lần sau cậu sẽ không tìm chết cắm cái gì vào niệu đạo nữa.
Sự thất thần của cậu đã làm chủ nhân bất mãn, đẩy ngã cậu xuống bàn lập úp lại, cả người đè xuống, eo công cẩu không ngừng chuyển động, há lớn miệng gặm lấy bờ vai yêu thích, liếʍ láp cần cổ, vành tai, thậm chí đem đầu lưỡi vói vào tùy ý mà khoáy mυ'ŧ đâm chọt.
Đến khi được chủ nhân rút cần câu mèo ra, thì ©ôи ŧɧịt̠ sói bắt đầu tạo kết khóa chặt con cái dưới thân chuẩn bị bơm tϊиɧ ɖϊ©h͙ gieo giống, cong lưng thít chặt c̠úc̠ Ꮒσα đón nhận từng dòng tinh đặc quánh nóng hổi bắn vừa nhiều vừa lâu vào sâu trong cơ thể.
Chó nhỏ bị chồng mình làm cho mất đi thần trí chẳng nhớ rõ mục đích ban đầu, không ngừng cao trào cuối cùng xụi lơ dưới thân mặc cho ©ôи ŧɧịt̠ sói liên tục bơm tinh vào trong. Không biết đã qua bao lâu, ánh nắng theo khe cửa rọi vào trong phòng.
Cả người che kín xanh tím và dấu răng, một bên đầṳ ѵú sưng to rỉ máu, hai chân run rẩy mất sức, c̠úc̠ Ꮒσα không thể khống chế co rút, bên trong không ngừng trào ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, thân dưới đọng nước, khắp nơi đều nhớp nháp. Khắp phòng nồng nặc mùi tính dục, mê mang hé mở đôi mắt trống rỗng, gương mặt đầy mồ hôi và nước mắt, bất động mặc kệ chủ nhân đang gặm cắn lôi kéo cõng cậu về phòng.