Tên chủ nhân biếи ŧɦái lại tạo bất ngờ cho lão tử, vợ nhỏ? Cơ thể nhỏ gầy như này thì có được bao nhiêu thịt, không đủ nhét kẻ răng, nhưng xem như hắn có lòng đi chơi còn biết mua quà mang về, nể mặt giữ lại nuôi vài hôm vậy.
Ồ vợ nhỏ thật thơm, tuy ít thịt nhưng có vẻ rất ngon lành, được rồi của mình thì tha về thôi, không ăn thì lâu lâu liếʍ vài miếng cho đỡ thèm.
"Ngài sói xin ngài đang ngửi nữa, thịt tôi không ngon đâu, tôi biết làm thịt nướng tôi... tôi ... làm ngài ăn nhé..."
"... Ưʍ... đau quá... đừng cắn cầu ngài..."
Cả đời lão tử chưa từng được gặm miếng thịt vào vừa thơm vừa mềm như vậy, không được chảy máu rồi con người chảy máu nhiều sẽ chết, thịt của ta sẽ không còn.
"Đừng liếʍ... lưỡi ngài lạ quá... ưʍ... nhột... hết chảy máu rồi... ưʍ... ưʍ..."
Cứ tưởng cả đời này, dâʍ đãиɠ là năng khiếu duy nhất ai ngờ nhân sinh lại cho cậu biết thì ra năng khiếu thiên phú của cậu là tìm chết.
Nằm dưới thân sói bị nó liếʍ láp toàn thân, cơ thể dâʍ đãиɠ không kiềm chế được động dục, trong lúc mơ màng miệng đã ngậm ©ôи ŧɧịt̠ bú ʍúŧ ngon lành.
Lang vương cẩu độc thân như được mở ra trang sách mới, đánh hơi được lỗ dâʍ đãиɠ đang rỉ ra dâʍ ɖị©ɧ đâm ©ôи ŧɧịt̠ bự sâu vào bên trong.
"Ngài... nhẹ thôi... sâu quá... đừng cắn nữa... sướиɠ... đúng rồi là chỗ đó..."
Trong căn phòng năm mươi mét vuông trên mặt đất chỉ có trải thảm hoàn toàn không có bất cứ vật dụng nào khác, có hai thân ảnh đang giao phối với nhau.
Chó nhỏ nằm sấp trên thảm mông đào vểnh cao thừa nhận từng cú đâm thọt tàn nhẫn từ ©ôи ŧɧịt̠ sói, thịt mềm trên vai không ngừng bị gặm cắn. Đến khi thích nghi được với tần suất cắm rút thì ©ôи ŧɧịt̠ bỗng bự lên thêm một vòng, phần gốc phình to ra khảm cứng ngắc ©ôи ŧɧịt̠ vào c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ, vai bị cắm mạnh, từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ồ ạt vào vách thịt, xối mạnh lên tao điểm, tiếng gào thét vang vọng cả căn phòng.
Ngài sói bắn tinh rất lâu, thành ruột lấp đầy liên tục tràn lên tận dạ dày làm bụng no căng. Lưỡi đầy xơ ngược liếʍ láp vết thương trên vai, vừa đau vừa ngứa.
Chưa kịp thoát khỏi cơn cao trào, đã bị dập ©ôи ŧɧịt̠ tiếp, cú nào cũng đỉnh trúng tao điểm làm cậu cao trào liên tục, nước bọt tràn ra khoé miệng, mắt mở to đồng tử tan rã, đến khi tạo kết sói ta xoay người lại mông cạ mông bắn đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ tiếp theo vào con cái, run rẩy bộ lông co thân ngẩn cao đầu tru lên sung sướиɠ.
"Đốm có tin tao đeo mõm cho mày không, tru cả đêm không cho ai ngủ, biết mày sung sướиɠ nhưng người khác cũng phải nghỉ ngơi." Phương Tranh bất mãn lên tiếng.
Đổi lại cái liếc xéo từ lang vương, đừng tưởng lão tử không biết ngươi hành hạ làm tên con người kia rêи ɾỉ cả đêm, biếи ŧɦái còn bày đặt.
"Đừng hăng quá cắn lung tung là vợ nhỏ mi chết ngay, tao lười đi mua con khác, ráng mà giữ cẩn thận." Giọng điệu lười biếng xoay người rời khỏi.
Nghe cô vợ nhỏ mới tậu yếu ớt như vậy, ngồi ngẩn một lát đi xuống bếp lôi người giúp việc đến phòng chăm vợ nhỏ.
Gừ... gừ... ráng mà chăm tốt không ta cắn chết ngươi. Mặc kệ có hiểu không cao ngạo từng bước nằm xuống bên cửa sổ phơi nắng.
Đến chiều chó nhỏ tỉnh dậy, một thân đầy thương tích đã được băng bó, cơ thể được tắm rửa sạch sẽ, chỉ có bụng vẫn căng đầy, chôn mặt vào hai chân ngồi một chỗ ngơ ngác. Một lát sau chậm rãi bò tới chỗ lang vương nhẹ giọng tâm sự không trông chờ nó hiểu được.
"Ngài sói, không biết ngài có hiểu lời tôi hay không, nhưng từ lúc bị huấn luyện trở thành nô ɭệ tôi đã biết mình không thể quay đầu được nữa."
"Từ giờ ngài sẽ trở thành chủ nhân của chó nhỏ, hôm qua hắn bảo tôi là cô vợ nhỏ là món quà của ngài, vậy tôi gọi ngài là chồng yêu nhé!"
Lão tử lần đầu thấy có một tên con người cười lên đẹp đến thế, muốn gọi gì cũng được chỉ cần buổi tối để ta ôm ngủ là được, gầm gừ nhẹ xem như trả lời.
Gặm quần áo kéo vợ nhỏ đặt nằm xuống dưới thân, tránh đi chỗ bị thương nhẹ nhàng áp xuống ôm lấy, cùng nhau sưởi ấm dưới ánh hoàng hôn.