Những chuyện xảy ra trong bệnh viện thường không thể giấu được, việc Tri Tri tự sát nhanh chóng được nhiều người biết đến.
Sau khi biết tin, Phó Nam Ngạn lập tức lo lắng cho Tri Tri, tiếp theo là Trì Chiếu. Lúc này Phó Nam Ngạn vẫn chưa biết Trì Chiếu là vì Tri Tri nên mới quay lại, nhưng anh cũng biết bạn nhỏ vừa đi thực tập đã gặp phải sự cố thế này, chắc chắn sẽ không mấy dễ chịu. Trải qua nhiều ngày trò chuyện, Phó Nam Ngạn biết Trì Chiếu là một người rất chu đáo. Sau khi xác nhận Tri Tri không có việc gì thì anh bèn đi tìm cậu, anh không thề nhìn thấy, đi ngang qua nơi này nhiều lần cũng không nhận ra, mãi đến lúc thấp thoáng nghe được tiếng nức nở.
"Khó chịu sao?" Phó Nam Ngạn chống gậy ngồi xuống bên cạnh Trì Chiếu, chậm rãi hỏi.
Giọng nói của Phó Nam Ngạn rất dịu dàng, mùi đàn hương nhàn nhạt quanh quẩn nơi đầu mũi, chúng lập tức kéo Trì Chiếu ra khỏi mớ suy nghĩ không ngừng vặn vẹo kia. Trì Chiếu nở một nụ cười không được tự nhiên lắm, dịch sang bên cạnh: "Giáo sư, sao ngài lại ở đây?"
"Tôi nghe nói Tri Tri xảy ra chuyện rồi?" Phó Nam Ngạn giải thích, trước giờ anh rất chú ý tới Tri Tri, lúc nay nghe được tin tức kia, anh bất lực thở dài, "Không ngờ vẫn không ngăn được."
Giọng nói trầm ấm tràn đầy hối hận, trong lòng Trì Chiếu hơi chùng xuống, những lời tự trách trước kia lại lần nữa xông lên đầu. Trì Chiếu nắm chặt tay, giọng nói căng thẳng: "Đều tại tôi, nếu tôi phát hiện sớm một chút, nếu như tôi..."
"Không có nếu như." Phó Nam Ngạn cau mày, ôn hòa ngắt lời cậu, "Cậu đã làm rất tốt rồi, nếu như không có cậu, tình trạng của Tri Tri sẽ còn nghiêm trọng hơn."
"Nhưng!" Trì Chiếu vội vàng muốn nói điều gì đó, Phó Nam Ngạn hỏi cậu, "Tại sao vừa rồi cậu lại ở phòng bệnh của Tri Tri?"
Trì Chiếu thành thật trả lời: "Tôi cảm thấy tâm trạng của Tri Tri có vẻ không ổn, nên muốn quay lại nhìn xem."
Phó Nam Ngạn lại hỏi: "Lúc nào phát hiện không ổn?"
"Sau khi trở về phòng ngủ." Cảnh tượng vừa rồi vẫn còn rất rõ ràng, Trì Chiếu đau khổ lắc đầu, "Khi đó ký túc xá đã đóng cửa, nhưng tôi càng nghĩ càng thấy không ổn, làm thế nào cũng không yên tâm, bây giờ nghĩ lại đáng lẽ tối nay tôi không nên rời đi, tôi nên..."
"Đừng tự trách mình." Phó Nam Ngạn lại cắt ngang lời cậu, "Đây không phải là trách nhiệm của cậu."
Ngay từ đầu Phó Nam Ngạn không nghĩ tới Trì Chiếu sẽ quay trở lại gặp Tri Tri, bây giờ nghe cậu nói nguyên nhân, đáy lòng càng thêm mềm mại, "Cảm xúc và tình cảm của mỗi người đều là duy nhất, cậu không phải Tri Tri, cậu không biết nhóc ấy đã trải qua những gì, không thể đoán được hết cảm xúc của nhóc. Có thể làm được như vậy đã là rất tốt rồi, tôi còn không nghĩ rằng cậu sẽ trở lại vì nhóc ấy... Cậu không cần tự trách bản thân nữa."
Trò chuyện với giáo sư Phó quả là một việc rất dễ chịu. Anh sẽ không nói những đạo lý đao to búa lớn, nhưng những từ ngữ ôn hòa ấy lại có thể chạm đến trái tim bạn. Trầm hương và đàn hương đều là hai loại hương liệu có tác dụng an thần, Phó Nam Ngạn đôi lúc sẽ dùng, hương gỗ đặc biệt quanh quẩn tại đầu mũi, khiến cho cảm xúc nôn nóng ban đầu của Trì Chiếu dần hòa hoãn xuống.
"Cậu đã làm rất tốt rồi." Phó Nam Ngạn lặp lại cậu nói này với Trì Chiếu.
Phó Nam Ngạn nói với Trì Chiếu rằng ngay cả những bác sĩ ưu tú nhất cũng không thể chu toàn mọi thứ, nói rằng Trì Chiếu đã phản ứng rất nhanh, ngay cả người chăm sóc mà bố mẹ nhóc thuê cũng không hề phát hiện, nhưng Trì Chiếu lại nhận ra điều đó. Phó Nam Ngạn ôn hòa khen ngợi cậu, nhổ sạch toàn bộ những chiếc gai nhọn trong lòng.
Nói cho cùng Trì Chiếu cũng chỉ là một sinh viên năm tư, một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, chưa từng trải qua sinh ly tử biệt, lần này chưa kịp chuẩn bị gì, lại đột nhiên gặp phải biến cố lớn như vậy, tâm lý ảo não và bất lực là chuyện rất bình thường.
Nhưng lúc này mùi đàn hương cứ mãi ẩn hiện trong không khí, Trì Chiếu ngồi trên băng ghế, lắng nghe giọng nói của Phó Nam Ngạn. Cảm xúc tiêu cực dường như cuối cùng đã tìm được lối thoát để trút bỏ, cậu cứ như vậy mà nhìn Phó Nam Ngạn, nhìn biểu cảm nhàn nhạt cùng đôi mi rũ xuống, những cảm xúc tích tụ trong lòng cứ vậy mà tan. Dòng máu ấm tràn vào khoang tim, trước mắt lại một lần nữa bừng sáng, tựa làn gió xuân thổi qua ngọn núi tuyết lạnh lẽo, từ đó sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng[1].
Đúng vậy, cậu đã làm hết sức mình rồi.
Không có bi kịch xảy ra, Tri Tri rồi sẽ khá hơn.
Trước mắt là trắng hay đen, đôi lúc chỉ là tâm trạng của một người.
Trước mắt của giáo sư Phó là đen, nhưng anh có thể mang đến cho cậu thế giới sáng tỏ.
Trì Chiếu yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt của Phó Nam Ngạn, nói: "Tôi đã biết, giáo sư."
Giọng điệu kiên định.
–
Thương tích của Tri Tri không nặng, không có nguy hiểm đến tính mạng, nguyên nhân là do tâm lý bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, phải nằm trong khoa cấp cứu theo dõi hai mươi tư giờ. Một đêm trôi qua, Phó Nam Ngạn ở văn phòng buổi sáng, còn Trì Chiếu thì ở lại tiếp tục chăm sóc cho Tri Tri.
Không lâu sau khi sự việc xảy ra, Trâu An Hòa liền chạy đến bệnh viện, bố mẹ của Tri Tri cũng vội vã đến đó, cấp cứu xong xuôi, hai vợ chồng nhào về phía giường bệnh Tri Tri mà khóc, y tá bên cạnh vội vàng tiến tới ngăn bọn họ lại.
"Xin anh chị hãy kiềm chế cảm xúc." Y tá giơ cánh tay ngăn bọn họ, "Hiện tại bệnh nhân cần được nghỉ ngơi, hai vị không nên quầy rầy."
Tri Tri đã tỉnh, nằm trên giường bệnh không nói lời nào, mẹ nhóc đang khóc ngất bên cạnh, bố nhóc cũng đỏ cả vành mắt. Tri Tri chỉ nằm đó cụp mi xuống, an tĩnh không như những đứa trẻ cùng độ tuổi.
"Trước hết cứ để đứa nhỏ nghỉ ngơi đi." Trâu An Hòa cũng tiến lên vỗ vai hai người, nói, "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Trâu An Hòa đưa hai người đến văn phòng khoa Mắt, Trì Chiếu đi theo phía sau, một người giúp họ lấy nước ấm.
"Uống chút nước." Trì Chiếu nói.
"Cảm ơn."
"Cảm ơn cậu."
Sau khi đưa nước Trì Chiếu không nói gì thêm, Trâu An Hòa hỏi hai người: "Hai ngày nay anh chị có nói gì với Tri Tri không? Hai ngày trước tôi thấy tâm trạng của nhóc ấy vẫn tốt, tại sao hôm nay lại..."
"Chúng tôi chẳng nói gì cả!"
Bố Tri Tri vội vàng phũ nhận, trong khi mẹ Tri Tri ấp úng nói: "Có phải là do... Việc kia..."
Trâu An Hòa nói: "Việc gì?"
Bố Tri Tri lại lần nữa lắc đầu phủ nhận: "Không có gì."