"Sao cậu phớt lờ bọn tôi? Hai chúng tôi có thể cùng chơi với cậu, chơi robot đại chiến, cậu có thể làm tiến sĩ tháp quái thú!”
Đây là bộ phim hoạt hình nổi tiếng nhất gần đây, Giang Thầm cũng đã nghe các bạn trong lớp nói, cậu buồn bực bĩu môi cúi đầu tiếp tục đạp về phía trước.
Ai muốn trở thành tiến sĩ hói đầu đó chứ?
Lúc này Hồ Trân Trân cũng đã đuổi kịp rồi.
Chiếc xe cách xa một chút, nhìn qua cửa kính của xe thể thao có thể nhìn thấy đằng sau chiếc xe của bé con nhà cô có hai cậu bé đuổi.
"Chờ một chút, chú Lưu đừng đi quá nhanh, chúng ta cứ quan sát từ xa là được rồi."
Nhỡ đâu quấy rầy đến những đứa trẻ kết bạn bè là không tốt.
Hồ Trân Trân nhớ lại cốt truyện, sau khi Giang Thầm nổi tiếng, có người ghen ghét kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhưng số người nịnh bợ muốn hút máu cậu còn nhiều hơn, nhưng cậu lại không có một người bạn chân thành.
Không có ai để chia sẻ niềm vui của sự thành công, đứng trên đỉnh cao cũng rất cô đơn.
Mà tình bạn giữa các bạn nhỏ là đơn thuần nhất, nếu lúc này Giang Thầm có thể kết giao bạn bè, nhất định sẽ không giống như trong cốt truyện, biến thành một thiên tài cô độc.
Đáng tiếc Giang Thầm dường như không có ý định kết bạn.
Hai cậu bé đuổi theo hồi lâu mới dừng lại thở hồng hộc, Hồ Trân Trân không thấy cậu dừng xe đạp lại.
Khóe môi cô nhếch lên, không chút kinh ngạc: "Con trai của tôi thật sự có cá tính.”
Tài xế Lưu ngồi ở ghế lái khóe miệng giật giật, cố nhịn cười: "Vậy thì tiếp tục đi theo nhé, bà chủ.”
Hồ Trân Trân gật đầu: "Chậm một chút, cố gắng đừng để Tiểu Thầm phát hiện ra chúng ta.”
Chú Lưu im lặng một lúc, mở kênh nội bộ của tài xế.
"Chín chiếc xe phía sau đều nhỏ tiếng lại, bà chủ đã dặn dò, chúng ta phải bí mật đi theo."
“...... Anh Lưu, làm thế nào để Ferrari có thể im lặng?”
"Ngu xuẩn, nếu chín người đồng thời đạp ga, thì sẽ chỉ có một âm thanh."
Hồ Trân Trân: ???
Có vẻ cũng hợp lí.
Cô xen vào: "Chúng ta đi theo chầm chậm là được, ít đạp ga là được rồi.”
Lưu An ngồi ở ghế lái, rất uy nghiêm nói một câu: "Nghe thấy chưa, làm theo lời bà chủ nói.”
Lúc này Hồ Trân Trân mới chú ý đến vẻ ngoài giản dị của tài xế.
Thân hình to cao, vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, bộ vest vừa người nhưng nhìn qua thấy nhỏ hơn một chút, có vẻ căng, hơi chật.
Ngoài công việc lái xe, có lẽ còn làm một ít công việc bán thời gian.
Hồ Trân Trân trong lòng suy đoán một chút, sau đó lại dời sự chú ý về phía Giang Thầm.
Giang Thầm đã phi xe đi rất xa, hai đứa nhỏ đuổi theo đến hết phạm vi công viên bên hồ thì dừng lại.
Không phải hai đứa bé không muốn tiếp tục đuổi theo, mà là thật sự chạy không nổi.
Cho dù đứa trẻ tràn đầy năng lượng cũng không thể chạy mười mấy phút không dừng lại.
“Từ Bác, đừng đuổi theo nữa, tớ chạy không nổi."
Đứa trẻ phía sau dừng lại, thở hồng hộc gọi đồng bọn, đứa nhỏ phía trước còn đang chạy quay đầu lại nhìn, cũng ngừng lại.
"Đáng chết, cậu ta nhất định không phải là con cái của người ở khu này, nếu không thì sao lại dám phớt lờ tớ chứ?"