"Ahh!!"
Khương Ninh bất ngờ bật dậy trên giường.
Nhìn xung quanh bốn, phòng ngủ xa hoa quen thuộc, đây là ở biệt thự của Âu gia.
Cô thật sự đã sống lại.
Mọi thứ vẫn còn kịp.
Bởi vì hiện tại cô vẫn chưa trở về Khương gia, chưa bị Âu Hiên bỏ bùa, chưa làm những việc làm tổn thương tới tiểu tự bế.
Cô nghĩ như vậy, tâm trạng thật kích động, rất vui vẻ.
Sống lại một lần nữa, cô sẽ yêu thương tiểu tự bế một cách tốt nhất, muốn cùng tiểu tự bế kết hôn.
Khương Ninh đang chuẩn bị xuống giường để tìm tiểu tự bế, kết quả cửa phòng lại bị gõ mạnh.
"Khương tiểu thư, Âu thiếu lại phát bệnh!"
Khương Ninh thậm chí còn chưa kịp đeo dép, mở cửa chạy ra ngoài, lao thẳng đến phòng của Âu Dạ Hàn.
Ban đêm, biệt thự Âu gia trống trải, im lìm u ám.
Đôi chân trần bước lên sàn nhà, khí lạnh từ bàn chân truyền lên.
Khương Ninh đến phòng của Âu Dạ Hàn, thấy đám người hầu đứng ngoài không biết phải làm gì.
Trong phòng truyền đến âm thanh của tiếng vật phẩm vỡ vụn và tiếng khóc giống như con thú nhỏ.
Cô phất tay để người hầu rời đi.
Sau khi thở một hơi dài, cô đẩy cửa ra...
Tức thì, một luồng không khí lạnh từ trong phòng tràn ra, lan đến xương tủy của cô, đôi chân trần của cô không kìm được mà run rẩy.
Trong phòng tối tăm và lạnh lẽo, ánh trăng xuyên qua kẽ hở rọi vào, dưới ánh trăng là một nơi hỗn loạn.
Trước cửa sổ để một cây đàn piano màu đen.
Và ở bên đàn piano có một người đàn ông, mặc quần áo màu đen, cả người hầu như sắp hoà nhập vào bóng tối, như đang đàn áp cái gì đó, một sự nguy hiểm rõ ràng.
"Tiểu tự kỷ, anh ổn chứ?" Khương Ninh nhẹ nhàng tiến lại hỏi.
Đột nhiên người đàn ông nhìn lên, đôi mắt sâu thẳm phát ra tia máu, như lửa khói đầy trời, toả ra một sự nguy hiểm sâu thẳm như hố đen.
Một khuôn mặt vô cùng xuất sắc, do bị phát bệnh, càng thêm trắng bệch, như một yêu ma trong đêm tối, mi dài phảng phất ngọc trai, chỉ cần chạm nhẹ là rơi rụng trên sàn.
Thật là vẻ đẹp tuyệt mỹ đầy yêu nghiệt!
Chỉ cần nhìn một cái, đã khiến người ta chìm đắm.
Khương Ninh cảm giác cả người cô đều không ổn.
Tại sao nhìn thấy tiểu tự kỷ khóc, tim cô lại càng rung động.
Cô tự mắng mình một câu sắc nữ, tiến lại gần, khàn khàn mở miệng "Tiểu tự kỷ, em giúp anh uống thuốc nhé?”
"Uống thuốc rồi sẽ không còn đau nữa."
"Khương Ninh, em đi đi." Âu Dạ Hàn nói, giọng nói giống như đang khóc.
Anh không muốn...để em nhìn thấy anh như vậy.
Khương Ninh chán ghét anh không thể tự kiểm soát được bệnh, nói anh là kẻ điên.
Anhn cũng không muốn nổi điên, nhưng mỗi khi nghĩ đến ngày mai cô sẽ đi hẹn hò với Âu Hiên, trái tim của anh liền đau đớn.
Anh không muốn bảo bảo hẹn hò với người khác, không muốn bảo bảo không cần anh.
Âu Dạ Hàn cố gắng kiềm chế bản thân, nói lần nữa: "Anh sẽ tự uống thuốc!"