Đủ Đau Thương Em Sẽ Từ Bỏ

Chương 3: Đau khổ

Ngày cô tỉnh dậy là 3 ngày sau. Bên cạnh không có ai ngoài chú thư kí của bố cô.

- Tiểu thư cô tỉnh rồi. Cô không sao chứ?

- Chú lý... Bố mẹ cháu... Họ sao rồi ạ.

Cô vừa nói vừa khóc. Mọi uất ức ghẹn thở. Cô biết trước câu trả lời nhưng cô vẫn hỏi. Cô chỉ hi vọng thêm một lần nữa mà thôi. Hi vọng chỉ là ác mộng của cô chứ mọi thứ không phải là tất cả.

- Lão gia và phu nhân tôi đã chôn cất đầy đủ rồi tiểu thư yên tâm. Tôi đã chọn nơi yên nghỉ cho bà chủ và ông chủ là nơi hai người họ thích nhất rồi.

Cô không nói gì nữa. Cô im lặng và tự dặn lòng mình phải cố gắng cô phải tìm ra kẻ đã đứng sau. Cô muốn trả thù cho bố mẹ cô, chuyện này cô không thể tha thứ được.

- Cảm ơn chú, chú hãy nghỉ ngơi đi. Thẻ này có ít tiền chú cầm đi. Tuổi chú cũng cao rồi nên nghỉ ngơi nhiều.

- Tiểu thư biệt thự bị người ta tịch thu rồi. Hay tiểu thư đến chỗ nhà chúng tôi ở tạm đi. Thẻ này tiêu thư cô cứ cầm đi. Tôi tự lo được cho bản thân mình.

- Cảm ơn chú. Cháu tự có cách ạ. Chú nghỉ ngơi đi.

- Tiểu thư...

Chú thư kí của bố cô cũng chỉ muốn tốt cho cô. Cô hiểu nhưng cô sợ liên hụy đến chú ấy. Ông ấy cũng không nói gì nữa mà bước ra khỏi phòng bệnh của cô. Cô nhìn ra phía ngoài nhìn thấy vằng trăng sáng và ngôi sao sáng. Hi vọng bố mẹ được yên nghỉ nơi xa.

Đến tối cô rời khỏi bệnh viện và trở về biệt thự để lấy ít đồ của cô. Cô biết rằng nơi đây giờ không còn là nhà của cô nữa. Tự dăn lòng " Ba mẹ con sẽ lấy lại công bằng cho ba mẹ"

Cô bước ra khỏi căn biệt thự mà lòng đau như cắt, cô giờ không biết đi về nơi đâu. Hạ Uyển kéo vali đi trên đường phố tấp lập mà lòng lại cô đơn. Đến ông trời cũng không tha cho cô. Ấy vậy mà lại mưa rào to đến vậy, cô không chạy trú mưa như những người khác mà bước chân cô vô định bước đi.

- Tại sao? đến ông cũng đối xử với tôi như vậy?

Cô vì không để ý mà vấp vào đá bên đường ngã xuống rõ là đau nhưng Hạ uyển không cảm thấy đau thể xác mà cô thấy đau về tinh thần hơn. Cô ngồi vậy mà gào thét khóc.

Diệp Mặc anh hôm nay anh tuyển thư kí mới là Tần Bách. hóa ra hai anh là bạn từ thời cấp 3 do sau khi ra trường hai anh không liên lạc với nhau hôm nay gặp mặt anh rất vui. Ngày đầu tiên đi làm của thư kí Tần anh đã phải đưa Diệp Mặc đến kí hợp đồng lớn đến vậy.

Khi kí xong hai anh có đến bar uống rượu nên về hơi muộn đi qua con đường đó thì bỗng dưng Tần Bách thấy bóng người quen quen vì đã lâu không gặp Hạ Uyển anh vội hỏi Diệp Mặc.

- Sếp à? Kia có phải là Hạ uyển không?

Anh vừa nói vừa chỉ tay vào cô gái đang ngồi dưới mua bên lề đường.

Nghe Tần Bách nói vậy anh cũng nhìn ra ngoài cửa ra và ra lệnh.

- Cậu chạy chậm một chút.

- Dạ sếp.

Xác định là Hạ Uyển anh bảo thư kí Tần dừng xe vào gần. Nhìn bộ dạng mất hồn của cô anh không hiểu sao lòng không chịu được. Tất cả là tại cô mà. Anh bước xuống xe tiến lại chỗ cô.

- Hạ Uyển cô định chết tại đây sao?

Hạ Uyển nghe thấy giọng quen thuộc cô ngước mặt lên nhìn anh. và cô đã vùng đứng dậy đánh liên tiếp vào người Diệp Mặc. Ấy vậy mà anh cũng mặc cho Hạ Uyển đánh, đến lúc đủ anh bắt lấy cánh tay cô.

- Cô đánh đủ chưa?

- Tên khốn nhà anh. Tại anh tất cả là tại anh. Tôi căm hận anh.

- Vậy sao? Cô không dễ dàng chết đếm vậy vì tôi còn chưa dầy vò cô đủ đâu.

Diệp Mặc nói xong cũng là lúc kéo cô lên xe. Mặc Cho Hạ Uyển vùng vẫy anh vẫn kéo cô vào trong xe và đóng cửa lại.

Thư kí Tần lấy hành lí của cô xong cũng ngồi vào nghế lái.

- Tên khốn nạn. Bỏ tôi ra.

- Ngồi im nếu không muốn mộ ba mẹ cô bị đào lên.

- Anh... đồ khốn nhà anh.

Hạ Uyển vừa đánh vừa chửi anh. Anh thấy cô quá ồn ào lên đã giữa hai tay cô lại và chẳng cần biết anh kéo vách ngăn một cách nhanh chóng sau đó nhắm chính xác đôi môi cô và hôn.

Ưʍ... ưʍ... buông...

Hạ Uyển không thể thoát khỏi Diệp Mặc vì sức cô sao so được với người đàn ông này. Cô càng vùng vẫy thì Diệp Mặc càng hôn bá đạo hơn. Sau một hồi cô buông bỏ mặc kệ cho Diệp Mặc hôn mình và hút hết mật ngọt từ khoang miệng cô. Cô vô thức rơi lệ mà giọt lệ này rơi trên má của Diệp Mặc.

Diệp Mặc nhìn bộ dạng cam chịu của cô anh đã không kìm chế được cơn giận và buông cô ra. Tay anh đấm vào cửa kính làm cho Hạ Uyển giật mình hoảng sợ.

Hạ Uyển sợ và lạnh cô đã co ngồi co người vào nghế. Diệp Mặc nghe thấy tiếng rên nhỏ của Hạ Uyển quay sang thấy cô tay đang ôm cơ thể và chân co lại. Anh vô thức gọi cô.

- Hạ Uyển... cô sao vậy?

- Mẹ... mẹ...

Cô do mệt mỏi và dính nước mưa có lẽ bị cảm lạnh rồi. Diệp Mặc sờ chán cô thấy nóng ran nên. Anh vội vàng kéo cô vào lòng. Diệp Mặc do dự anh thấy quần áo cô ướt anh muốn cởi giúp cô nhưng anh lại do dự.

Sau khi do dự đấu tranh tâm lý anh cũng quyết định cởϊ áσ khoác của mình và thay đồ giúp cô. Tay của Diệp Mặc hơi run nhưng anh cũng đã giúp cô. Anh khoác cho cô chiếc áo của mình nhưng vẫn thấy đối phương rên lạnh. Chẳng con cách nào khác Diệp Mặc cũng đành bế cô lên cho cô ngồi lên đùi mình và ôm cô vào lòng. Diệp Mặc anh đành lấy hơi ấm của mình để sởi ấm cho cô vậy.