Xuyên Nhanh Tôi Sắp Chết Rồi

Chương 7: Cậu ta đang làm cái gì

"Cậu muốn kim tiêm," Tần Phong hơi giật mái tóc đen của thanh niên đang nằm nhoài bên chân lên, nhìn từ trên cao xuống, "hay là rời khỏi cánh cửa này?"

"Rời... Rời khỏi cánh cửa này..."

Mặt Trần Hựu trắng bệch, cậu gào thét, "Tôi muốn rời khỏi cánh cửa này!"

Con ngươi sau thấu kính của Tần Phong hơi híp híp, "Rất tốt."

Tông giọng hắn trầm thấp. Khi nói chuyện với bạn nhỏ biểu hiện không tệ, giọng hắn mơ hồ hiện lên ý cười mong đợi, "Thế chờ khi nào cậu rời được khỏi cánh cửa này, chúng ta hẵng bàn tiếp."

"Được." Hàm răng Trần Hựu run run, máu trên mặt hoàn toàn lẫn lộn, "Tôi nhất định sẽ rời khỏi đây."

Tần Phong đẩy người về trên đất, dùng khăn lau tay, "Tôi mỏi mắt trông chờ."

Trần Hựu dùng cả tay lẫn chân cong người lên, mới vừa bò dậy đã ngã trở về, mũi bị dập cho đau đớn.

"Nhị gia, lần đó là tôi nói dối."

Tần Phong nhìn sang.

"Kỳ thực kỹ thuật của anh..." Trần Hựu giơ ngón cái lên, nhếch miệng, lộ ra hàm răng dính máu, "Cực kỳ đỉnh cao."

Lông mày Tần Phong giật giật, quay người rời đi.

Trần Hựu không bị đưa vào trại cai nghiện mà chỉ bị nhốt ở trong phòng. Tần Phong cho cậu một cơ hội, hoặc là chết, hoặc là sống.

Tay chân của cậu không bị trói, Tần Phong sai người để kim tiêm lại, đặt ngay trên bàn.

Đó là một sự mê hoặc quá mức chói loà, quá mức tàn nhẫn.

Để khảo nghiệm ý chí và năng lực kiềm chế mà một con người không cách nào làm được.

Đây chính là ác ý của Tần Phong.

Trước khi Trần Hựu đột tử, là đại nhị cẩu*, cậu chỉ biết đến khái niệm ma tuý trên phim ảnh. Lúc muốn hít mà không được hít thì sẽ co quắp trên mặt đất, không bằng con chó. Sau khi hít xong thì ba hoa chích choè, cười như thằng thiểu năng, lại về làm một hảo hán.

*Gốc là "大二狗": "二狗" là sinh viên năm hai, "狗" là chó. Vốn từ có hạn, trình cùi nên mình không biết chuyển sao cho mượt.

Lúc này chuyện xảy ra trên người mình, cậu mới cảm nhận được những điều trên phim ảnh chính là nghệ thuật.

Trần Hựu gắng gượng được nửa giờ, khắp người ướt sũng. Cả sợi tóc trên trán cũng dính máu, mồ hôi, tởm lợm dính bết với nhau.

Trong suy nghĩ của cậu, cũng may là cậu chỉ cần cai nghiện của cơ thể, chứ không phải nghiện của tinh thần.

"444, có thể làm tê liệt giác quan của tao không?"

"Ding, không thể."

"Không thể?" Trần Hựu phát điên, "Tại sao lại không thể? Thế rốt cuộc mày có tác dụng chó gì!"

Cậu hít sâu, "Vậy có giảm bớt đau đớn được không?"

444 im lặng.

"Đệt!"

Trần Hựu tuyệt vọng chửi bới, không rõ hiện tại đang là mấy giờ. Cơn nghiện lại phát tác, con mắt cậu điên cuồng thèm khát nhìn chòng chọc cái kim tiêm kia.

Một khắc sau liền nhào tới, đâm kim tiêm vào cánh tay.

Vào khoảnh khắc đau nhói lên, Trần Hựu thống khổ vật lộn, hai mắt cậu trợn ra, toàn bộ khuôn mặt hiện lên vẻ vặn vẹo.

"Không thể... Không thể chích vào..."

Tay Trần Hựu run bần bật, rùng mình, miệng liên tục nhẩm đi nhẩm lại mấy chữ kia. Một tay cậu giật mạnh kim tiêm, máu bắn tung tóe.

"Chích một chút cũng không sao."

Khát vọng của thân thể là độc dược đang ăn mòn ý thức, Trần Hựu cầm kim tiêm như thể sinh mệnh của cậu dựa cả vào nó, lại muốn chích vào cánh tay lần nữa.

Khi kim tiêm chạm vào da dẻ, cậu đột nhiên dùng sức cho mình một cái bạt tai, khoé miệng rạn nứt, "Mẹ nó mày là thằng ngu sao? Đã nói không thể chích, tại sao mày còn làm vậy?!"

Kim tiêm bị Trần Hựu giơ giữa không trung, khớp xương ngón tay trở nên trắng bệch. Hàm răng cậu run cành cạch như đang chịu chết, bẻ gãy ống tiêm.

Tiếng vang trầm thấp đó là mở màn cho nỗi đau đớn tột cùng của Trần Hựu.

Cậu nhanh chóng cởϊ qυầи áo ra, trói chặt chân tay của chính mình, thắt nút chết, dùng răng cắn chặt.

"Có thể làm được... Mày sẽ không sao hết... Cứ chịu đựng đi rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi..."

Trần Hựu tự thôi miên bản thân, hiệu quả từ rất nhỏ đến hoàn toàn biến mất. Cậu bắt đầu giãy giụa, tay chân cọ xát quần áo, máu tươi dần chảy ra.

Đau đớn về thể xác không là gì so với giày vò về thần kinh.

"A..."

Trần Hựu kêu thành tiếng, cậu dùng gáy cọ sàn nhà, phát rồ dùng răng cắn nút chết trên tay, đầu lưỡi máu me đầm đìa.

"444, tao sắp chết rồi..."

Cậu cảm thấy buồn nôn, đầu choáng váng, trời đất quay cuồng. Sau đó cậu nôn mửa, tất cả chất nôn lẫn vào nước bọt rơi xuống trước ngực, đủ loại mùi vị lộn xộn trộn lẫn vào nhau, vừa mắc ói vừa khó ngửi.

"Không xong rồi... Thật sự không xong rồi..."

Toàn thân Trần Hựu co quắp co giật, đôi mắt trừng trần nhà, như một con cá nằm trên bờ bị ánh mặt trời thiêu đốt, sắp sửa biến thành cá khô.

Cậu cười khổ, "Người anh em, cậu hại tôi thảm quá."

Trong căn bếp dưới lầu, Tần Phong đang gϊếŧ cá bên bồn. Có mấy chiếc hộp trong suốt được đặt trên đất, bên trong ít nhất phải chứa hơn trăm con cá.

Hắn cuộn ống tay áo lên, một tay giữ con cá đang nhảy nhót tưng bừng, một tay cầm dao đập vào đầu nó, đánh vảy cá, rạch bụng mở ra rồi móc nội tạng, động tác hết sức trôi chảy, vui tai vui mắt.

Tần Phong rửa sạch sẽ máu trên người con cá dưới vòi nước rồi bày ra.

Ở bên ngoài, bọn hạ nhân mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Xong đời, những ngày tiếp theo một ngày ba bữa bọn họ đều phải ăn cá, lần cuối cùng ông chủ làm nhiều đến vậy đã là nhiều năm về trước.

Sau đó không lâu, ông chủ mang theo một người trở về, vô cùng thích thú.

Lần này ông chủ lặp lại lần nữa, tám chín phần mười là tâm trạng tốt, trong nhà sắp có thêm người mới.

Bọn họ lo chuyện bao đồng, người mới tới kia, vẻ ngoài mà đem so với Tiểu Kiều thì không phải chỉ là kém một tí tẹo đâu. Một người là mây trên trời, một người là sâu trong bùn đất, căn bản không có cách nào so sánh.

Hơn nữa, cậu ta mà ở lại với ông chủ, thế Tiểu Kiều còn chẳng biến thành người cũ sao, thật đáng thương. Không biết cơn gió này có thể khiến ngài ấy nghiêng ngả bao nhiêu, cơ thể nhỏ bé gầy yếu thấy mà yêu đó liệu có đứng vững nổi không.

"Tôi đjt con mẹ anh!"

Trên lầu truyền tới tiếng chửi, "Tần Phong anh đúng là lão biếи ŧɦái, không coi bố đây là người sao, bố mà về làm người thì sẽ cho anh biết mặt -"

Bọn hạ nhân hãi hùng khϊếp vía.

Để có được sự cưng chiều của ông chủ mà Tiểu Kiều mỗi ngày đều phải ăn nói nhẹ nhàng, từng cử chỉ lời nói đều vô cùng đúng mực, cũng biết quan sát sắc mặt hành động của người ta. Tên mới tới đây gan lớn hơn trời, đầu óc mà không phải nước vào thì chính là bị ngâm bên trong sông Trường Giang.

Bọn họ trộm liếc nhà bếp, vị trong kia vẫn ung dung thong thả gϊếŧ cá, chẳng hề chịu bất cứ ảnh hưởng gì.

Thật giống như tiếng chửi này có cùng hiệu quả với khúc dương cầm của Tiểu Kiều.

Đến trưa, Tần Phong rốt cuộc cũng gϊếŧ xong hết cá. Hắn nhìn lướt từng con cá chết ngắc mở rộng bụng, như thể đang thỏa mãn ngắm tác phẩm của mình.

Bọn hạ nhân trong đại trạch khổ không thể tả, cơm trưa của họ là cá kho, cá hấp, canh cá, đậu phụ cá, tất cả dùng cá làm nguyên liệu chính.

Tần Phong không ăn cá, hắn dùng cải thảo luộc và một chén cơm.

Mấy ngày liền đều như vậy.

Trên lầu sớm đã không còn động tĩnh, căn phòng lộn xộn bừa bãi khắp nơi, tràn ngập đủ loại mùi vị, bốc lên từ những bãi chất lỏng không rõ trên mặt đất.

Trần Hựu không còn ra hình người, cậu chửi nguyên chủ, chửi Tần Phong, chửi trường học thấy mà ngứa mắt, chửi bằng đủ lời khó nghe.

"Đau quá... Tao đau chết mất..."

Có một lũ sâu đang cấu xé trong cơ thể, Trần Hựu há to mồm, gian nan thở dốc. Cậu muốn xé rách da thịt, thò tay vào trong gãi, đập bể xương cốt, moi con sâu bên trong ra bóp nát, sau đó lại nghiền từng chút ra nước.

"Hức hức..."

Trần Hựu khóc nức nở, trên đầu lại có dòng máu chảy xuống, tí tí tách tách, lan dài tới trên đất. Ngay cả khí lực để gào thét cậu cũng không có, chỉ sót lại sức hít hơi.

"Ding, Trần tiên sinh, có một sản phẩm vừa mới được nghiên cứu và phát triển, trước mắt vẫn chưa có ai từng sử dụng, dược hiệu hết sức hung tàn, nó có thể áp chế cả cơn nghiện. Cậu có muốn làm người đầu tiên sử dụng, sau đó đưa cho chúng tôi một bản báo cáo dùng thử một ngàn chữ không?"

Trần Hựu không có tâm tư nghe xem là sản phẩm gì hay có dược hiệu nào, cậu thở dốc đứt quãng, "Tao làm..."

Tựa hồ là một phút, hoặc là hai mươi, ba mươi giây, Trần Hựu cảm giác như có một cơn du͙© vọиɠ điên cuồng như dời núi lấp biển ùn ùn kéo tới nhấn chìm cơ thể rách nát bất kham của cậu, thay thế đau đớn ở trung khu thần kinh trong nháy mắt.

Trần Hựu biết đó là gì.

Là đỉnh cao trên mọi loại du͙© vọиɠ, tìиɧ ɖu͙©.

Chỉ là, đậu má, không thể cho cậu tự chọn đối tượng sao? Tại sao lại là lão đàn ông kia?

Trước camera theo dõi, hai kẻ cơ bắp đang đau khổ ăn cá.

Ngày ngày ăn, không ngừng ăn, nóng lên, không những bị nhiệt miệng mà ngay cả thời gian ngồi nhà vệ sinh cũng lâu hơn.

Mặt đen xì liếc nhìn màn hình, con mắt của hắn trợn to, gọi đồng bạn bên cạnh, "Này mập, có gì đó sai sai, mày mau nhìn xem."

Anh mập nhổ xương đầu cá ra, "Chương Tử, sao vậy?"

Gã thuận theo tầm mắt của Chương Tử nhìn lại. Khi thấy một màn trước mắt, gã bị doạ đến độ đánh rơi đôi đũa trong tay.

"Cái gì đây... Cậu ta đang làm cái gì?"

Thanh niên trong màn hình nằm trên đất, người cậu bẩn thỉu bê bết mồ hôi và máu, khắp toàn thân cậu từ trên xuống dưới chỉ có độc một cái qυầи ɭóŧ.

Bởi vậy nên màn hình nhìn rất rõ ràng. Dưới tình huống không có ai chạm vào, gương mặt vốn xanh trắng của thanh niên hoá ửng hồng, cậu không thống khổ nữa, mà phát ra âm thanh khiến người ta mơ tưởng đi đâu.

Từng tiếng một, đặc biệt chân thực

Chương Tử xem đến mức quên chớp mắt.

Cùng là đàn ông, những thứ nên có đều có, không có gì là không giống nhau. Xu hướng tính dục của bọn họ vẫn luôn rất bình thường, vậy mà khi nhìn thấy hình ảnh này lại hô hấp dồn dập, miệng lưỡi khô khốc, mạch máu căng phồng.

"Đυ. má, rốt cuộc đã có chuyện đéo gì xảy ra với cậu ta?"

Mặt anh mập trắng bệch, bắp thịt cả người run run như gặp quỷ, một ngón tay chỉ màn hình, "Chương, Chương, Chương Tử, cậu ta trúng tà sao?"

Chương Tử vẫn ngậm viên cá trong miệng, quên cả nhai, mắc nghẹn trong cổ họng, hắn vừa móc họng vừa nói, "Đừng xem nữa... Mau... Mau đi bẩm báo ông chủ..."