Xuyên Nhanh Tôi Sắp Chết Rồi

Chương 3: Mơ giữa ban ngày

Hạ Hồng hỏi, "Anh thực sự là Chu Nhất?"

Trần Hựu đáp, "Ừ, không phải Chu Tam Chu Tứ, cũng không phải Chu Ngũ Chu Thất Chu Bát."

Hạ Hồng trợn trắng mắt, vẫn chưa hoàn hồn, người này đột nhiên thông suốt cứ như biến thành người khác vậy.

"Anh đừng tưởng gạt được anh Cường là có thể làm được công việc này."

Hạ Hồng vừa đi vừa nói, "Tôi cho anh biết, đêm nay có rất nhiều người phải sứt đầu mẻ trán để được lách vào bên trong cánh cửa kia, như tôi còn phải xếp sau cái mông của người khác, chứ nói chi là anh."

Trần Hựu hỏi: “Khi nào thì tập hợp?”

Hạ Hồng trừng cậu: "Gấp cái gì!"

Chờ Hạ Hồng tẩy trang, kỹ lưỡng chọn ra một bộ trang phục mặc vào, biến hoá từ một tên trai bao tục không chịu được thành một sinh viên sạch sẽ thanh thuần.

"Biết không, học sinh yếu đuối, đơn thuần, ngơ ngác, nhút nhát, sẽ khiến cho người ta muốn chà đạp, phạm tội, tra tấn."

Y sửa cổ áo lại một chút, chiếc cổ mảnh khảnh trắng trẻo cực kỳ khiến người ta muốn cắn, "Mấy tên biếи ŧɦái đến Kim Sắc, đa số là mấy gã béo chảy ra dầu, kẻ có tiền."

Trần Hựu đáp: "Đã hiểu."

Hạ Hồng phát hiện bây giờ nói chuyện với cậu thoải mái hơn nhiều, "Anh thật sự muốn mặc bộ đồ ăn xin này?"

Trần Hựu, "Tôi đẹp ở bên trong."

"Đẹp ở bên trong?" Hạ Hồng cười nhạo, "Cái nghề này của chúng ta, bên trong đã sớm thủng cả trăm ngàn lỗ, mục nát, còn đẹp cái rắm gì."

Trần Hựu liếc y một cái.

Hạ Hồng không dễ chịu quay đầu, "Đi thôi."

Tiến vào thang máy, Trần Hựu nhìn con số không ngừng tăng cao, cậu hỏi ở trong lòng, "Ba số 4, hỏi mày cái này."

Không phản ứng.

"444."

"Ding~"

"Bọn mày có cung cấp đạo cụ gì không? Ví dụ như tốc hiệu cứu tâm hoàn?"

"Ding~, có." 444, "Cần 100 giá trị thiện niệm."

Trần Hựu, "..."

Cậu cắn răng, "Không có gì miễn phí? Gói quà khủng chào mừng tân thủ?"

"Ding, quà đã được gửi đến cho ngài, chú ý kiểm tra và nhận."

Trần Hựu ngẩng đầu, ngu ngốc chờ cho gói quà rớt xuống đập cho đầu cậu choáng váng, nhưng đợi đến khi cái cổ đau xót cũng không có cái rắm gì. Lúc cậu sờ túi, sờ ra được một món đồ, vừa lấy ra, tay lập tức run bần bật.

"Kẹo cao su? Đây là gói quà khủng?"

"Ding~, Trần tiên sinh, đây không phải kẹo cao su bình thường."

"Mẹ nó đây chính là kẹo cao su bình thường!"

Trần Hựu đang định ném đi, bỗng nghe thấy âm thanh trong đầu nói, "Đây là phúc lợi chỉ cung cấp cho khách hàng mới, không bán. Hương vị của nó có tác dụng thần kỳ, cho dù mắc bệnh dại giai đoạn cuối cũng có thể biến thành trung khuyển trong giây lát."

"Sao không nói sớm, đồ tốt như thế nên chủ động lấy ra." Trần Hựu nắm bảo bối trong lòng bàn tay, "Thời hạn hiệu lực là bao lâu?"

"Ding~, hai mươi tư giờ."

Được rồi, Trần Hựu tràn đầy tự tin, vạn sự đã chuẩn bị hoàn tất, hiện tại cậu chỉ cần dùng bất biến ứng phó với vạn biến.

Nghe thấy tiếng cười khà khà bên tai, Hạ Hồng nổi da gà, "Sao tự dưng anh cười khả ố thế?"

Trần Hựu nhe răng, "Đang mơ giữa ban ngày đấy."

Hạ Hồng, "..."

Cửa thang máy mở, Trần Hựu cùng Hạ Hồng bước ra ngoài. Cậu nhìn lướt hành lang, tầng cao nhất đúng là khác biệt, đèn tường, thảm trải sàn, tranh chữ... Những món đồ trang trí này so với tầng bốn đúng là một trời một vực.

Có tiếng bàn luận xôn xao truyền đến từ phía trước, có mười mấy người tụ tập ở đằng kia.

Khẩu Phật tâm xà. Là người mới của Kim Sắc, mới vào đây, ai cũng vác trên lưng đủ loại quá khứ thê thảm, nhưng ở chỗ này thì bí mật chẳng có giá trị gì, sẽ không có ai thấy hứng thú với chuyện xưa của người khác.

Khách hàng muốn chính là hưởng thụ, ông chủ muốn chính là giá trị, còn mấy cái khác đều phải giấu dưới thắt lưng quần.

Tối nay là đêm Kim Sắc náo nhiệt nhất, hồi hộp nhất, mùi thuốc súng nồng nặc nhất. Những người kia mặc trang phục đẹp đẽ, ngay cả một sợi tóc cũng không từ, hận không thể thay lớp da khác. Chiếc áo phông cổ tròn cùng quần dài kiểu đồ ngủ mười xu của Trần Hựu tức khắc trở nên lạc loài.

Bị mười mấy con mắt ngờ vực không có ý tốt nhìn chằm chằm, Trần Hựu như người không liên quan kéo cổ áo sơ mi lên, tuỳ tiện thô lỗ lau mồ hôi.

Mọi người, "..." Là bọn họ lo xa rồi.

Miệng Hạ Hồng giật giật.

Cánh cửa nạm vàng đột nhiên mở ra, một quản đốc dẫn theo năm người ra ngoài, toàn bộ là những thiếu niên xanh um trắng nõn, đang ở trong độ tuổi tươi đẹp nhất của đời người. Bọn họ ai nấy cúi thấp đầu, mặt xám như tro tàn, có hai người thậm chí còn khóc.

Thật giống như người đến không phải khách hàng tiêu tiền, mà là hoàng đế bệ hạ. Bọn họ không được chọn tiến vào trong hậu cung, chỉ có thể lướt qua vinh hoa phú quý, tiếp tục một đời thấp hèn.

Một nhóm là năm người, vừa vào liền ra, rất nhanh đã đến Trần Hựu và Hạ Hồng.

Quản đốc liếc mắt nhìn Trần Hựu, rồi lại liếc mắt nhìn, xác định không hoa mắt, "Cậu ở tầng mấy?"

Trần Hựu nói, "Tầng ba."

Những người khác lộ vẻ khinh bỉ, Hạ Hồng yên lặng kéo dài khoảng cách với cậu, vẻ mặt tôi không quen anh ta.

Quản đốc cau mày, nhìn cậu như đang nhìn rác thải, "Cậu đến đây làm gì?"

Trần Hựu đáp, "Là ý của anh Cường."

Quản đốc đi tới một bên gọi điện xác nhận. Hắn trở về, híp mắt một cái với thanh niên trước mặt. Vẻ ngoài không ổn lắm, thắng ở đầu óc linh hoạt, khả năng chém gió lưu loát, nếu nỗ lực cũng có thể trèo lên tầng trên.

"Vào đây hết với tôi."

Cửa vừa mở ra, tất thảy mọi thứ bên trong hiện ra trong tầm mắt của mọi người.

Có ba người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sofa màu nâu đậm bằng da thật, họ đều diện quần tây cao cấp và giày da đặt làm riêng.

Bên trái xinh đẹp như hoa, ở giữa nảy vẻ tàn ác, bên phải nhã nhặn nho nhã.

Trên ba người bọn họ có khí tràng cường đại, biến nơi phong nguyệt thành phòng hội nghị trong công ty, nghiêm túc, nặng nề.

Hai mắt Trần Hựu hơi híp lại, ánh mắt dừng trên người đàn ông ngồi giữa kia, lần lữa mãi không thấy xuất hiện nhắc nhở nhiệm vụ gì.

Cậu cau mày, xem ra không phải đối phương.

Kết quả này khiến cho Trần Hựu vô cùng thất vọng, cậu cúi đầu ủ rũ. Mẹ nó, lại đói bụng.

Quản đốc lên tiếng, mọi người lần lượt tự giới thiệu mình, mỗi người đều có đặc sắc riêng.

Lúc đến phiên Hạ Hồng, dư quang Trần Hựu thấy y dùng sức véo đùi, đôi mắt trở nên ẩm ướt, lúc nói chuyện mang theo chút giọng mũi, yếu đuối yếu ớt, muốn khóc nhưng không khóc được, quyến rũ mê người.

Trần Hựu bội phục, tài nghệ này, đừng nói là học viện điện ảnh, tuyệt đối có thể chộp lấy giải thưởng.

Hạ Hồng nói xong, đến phiên Trần Hựu.

"Em tên là Trần... Chu... Hương... Hương Hương... Khụ khụ... Khụ khụ khụ..."

Lúc mấu chốt, cổ họng Trần Hựu như thể bị một ngón tay cào một cái, vô cùng ngứa ngáy. Cậu ho đến độ cong lưng, cơ thể rung động, trông như một quỷ bệnh.

Đầu quản đốc đổ mồ hôi, cúi đầu cúi người liên tục xin lỗi, nhanh chóng lôi quỷ bệnh đi ra ngoài, sợ sẽ chọc phải ba ông chủ.

Lúc đến cửa, Trần Hựu ngoái lại xem. Trong nháy mắt đó, hai mắt cậu trợn to.

Người đàn ông nhã nhặn nho nhã, khí chất ôn hòa ở bên trái thế mà lại xuất hiện một cái màn ảnh trên đỉnh đầu, từng chữ từng chữ bắt đầu hiện lên trên bảng, chính là dạng như đang gõ ra.

Trần Hựu có một tật xấu, cậu nhìn cái gì cũng thích đọc ra. Cho nên khi thấy thông tin bay ra trên đỉnh đầu người đàn ông kia, cậu không chút nghĩ ngợi đọc thành tiếng, "Tần Phong, bốn mươi mốt tuổi, mồ côi cả cha lẫn mẹ..."

Bốn phía tĩnh mịch.

Tần Phong thả xuống đôi chân đang gác, giày da màu đen chà mặt đất phát ra tiếng vang trầm nặng. Hắn gảy gảy điếu xì gà giữa ngón tay, con ngươi đen kịt sau thấu kính ngước lên, ánh mắt như chim ưng.

Mọi người ngừng thở, kinh hồn bạt vía.

Vẻ mặt hai người đàn ông còn lại trầm ngâm, chờ xem trò vui.

Trần Hựu cắn răng, cậu đột nhiên đẩy quản đốc ra, nhanh chóng móc kẹo cao su, tuỳ tiện xé bọc giấy xong nhét ngay vào trong miệng, lao đến chỗ người đàn ông hà một hơi.