Xuyên Thành Mối Tình Đầu Yểu Mệnh Của Nam Chủ Bệnh Kiều Cố Chấp

Quyển 1 - Chương 14

Những cái hôn nồng nàn vụn vỡ, dồn dập như mưa rơi khắp người Sở Hi, nóng bỏng, mê loạn.

Nàng nhìn chàng đắm đuối, không thể chống cự sự chinh phục của chàng.

Chuyện gì đã xảy ra thế... Hoàng hậu và chàng nói gì ở Khôn Ninh cung vậy?

"A!" Dươиɠ ѵậŧ chuẩn xác đâm vào điểm mẫn cảm trong âʍ ɦộ của nàng.

Yến Cảnh Sơ nắm rõ tất cả những điểm mẫn cảm trên người nàng, dễ dàng đập tan lý trí của nàng.

Một cú, rồi cú nữa.

Từ những cú va chạm mãnh liệt, chất lỏng đẩy ra không ngừng.

"Sở Hi... nàng là của ta, là của ta... Không ai có thể cướp nàng khỏi ta..."

Chàng siết chặt vòng tay quanh eo mảnh của nàng, túi trứng liên tục va vào mép thịt sưng tấy bị dươиɠ ѵậŧ kéo lật ra ngoài.

Chàng như muốn khảm chặt dươиɠ ѵậŧ vào trong nàng, để hai người hoàn toàn hòa làm một.

Sở Hi cảm thấy cả người như bị xé toạc, kéo về bờ vực thăm thẳm.

Cảm giác sắp sụp đổ khiến nàng cào lên người chàng vài vết trầy, khóc lóc không ngừng.

"Không... đừng làm nữa... đừng mà..."

"Nàng muốn… ta biết nàng muốn, nàng không muốn rời xa ta!"

"A!" Chàng cúi xuống hôn nàng điên cuồng để bịt miệng nàng, tuyệt vọng giành giật từng hơi thở mỏng manh.

Sắp phát điên mất... Ha... A…

Mau dừng lại, mau dừng lại...

Sở Hi vừa ngửa cổ chịu đựng, chìm đắm trong khoái lạc, vừa khóc lóc rêи ɾỉ, cầu xin chàng ngừng hành động thô bạo ấy lại.

Nước mắt đau đớn của nàng bị chàng xem như viên ngọc quý giá, lập tức vươn lưỡi nuốt chửng.

Âʍ ɦộ dần tê dại, thậm chí còn bắt đầu thích ứng những cú va chạm như roi này, tự động mυ'ŧ chặt dươиɠ ѵậŧ to dài.

Chàng lôi kéo nàng, rơi xuống vực sâu tăm tối vô tận...

Sáng sớm.

Trong cơn mê mang, Sở Hi cảm nhận được cảm giác mát lạnh lan tỏa từ đầu gối, khiến nàng thoải mái rêи ɾỉ một tiếng.

"Đã tỉnh rồi thì dậy đi."

Sở Hi bừng mở mắt, tức thì bắt gặp một đôi mắt đen thẳm.

Cơn buồn ngủ lập tức bị cưỡng chế biến tan.

Là Yến Cảnh Sơ?

Giọng hắn quá dịu dàng nên não bộ đang chậm chạp của nàng không nhận ra.

Sau đó nàng rũ mắt xuống, thấy vết bầm ở đầu gối đã được thoa thuốc mỡ màu trắng sữa.

Chuyện ngoài dự đoán này khiến đầu óc nàng lại tê liệt.

Yến Cảnh Sơ không thấy biểu cảm của nàng, nhưng có thể cảm nhận được sự im lặng của nàng. Từ khi bị mù, đã lâu lắm rồi chàng không chủ động quan tâm ai.

Nhưng chàng không muốn để Sở Hi cảm thấy chàng là... tên “bạo quân” chỉ được cái danh hão.

Chàng lại lấy băng, đặt cạnh Sở Hi, vụng về nói: "Đêm qua sờ thấy đầu gối nàng bị trầy xước, ta gọi người đến thoa thuốc cho nàng, nàng tự băng lại đi."

Hóa ra là chàng tưởng mình làm nàng bị thương.

Sở Hi nhận lấy, nhanh tay băng lại vết thương, không quên uyển chuyển nói với chàng: "Cảm ơn điện hạ."