Con Hoang Bị Các Thiếu Gia Bắt Nạt

Chương 3: Bị bắt quỳ gối giữa hai chân liếm Ꮯôn Ŧhịt̠

Hơi thở giống đực bạo trướng khiến Tần Nhạc ngơ ngác, mái tóc đen của Hứa Mộ Thanh che khuất tầm nhìn của hắn, làm cậu không thấy rõ biểu tình của đối phương, Tiêu Dặc cong cong môi kɧıêυ ҡɧí©ɧ với Tần Nhạc, miệng khẽ nhếch, dùng khẩu hình miệng nói với cậu hai từ:

“Kỹ nữ.”

Rũ xuống mí mắt, Tần Nhạc tựa hồ không có chút động tâm, đem chiếc áo sơmi bị cưỡng ép cởi ra đóng từng viên cúc áo, hành động lần này lại khiến Tiêu Dặc nhăn mày: “Vừa mới lắc vυ' không phải rất sảng hay sao, hiện tại tỏ ra thanh cao cái gì?”

Hứa Mộ Thanh cũng dùng ánh mắt châm chọc, hạ giọng nói: “Ta bảo ngươi mặc vào sao, con hoang.” Nói xong, hắn chậm rãi tới gần Tần Nhạc, hình dáng ©ôи ŧɧịt̠ đang phồng to trong quần càng thêm rõ ràng, Tần Nhạc ngồi quỳ trên mặt đất, cách ©ôи ŧɧịt̠ đáng sợ này chỉ có hai bước, cậu thậm chí có thể ngửi được mùi hormone nam tính cổ đặc kia.

Hứa Mộ Thanh từ trên cao nhìn xuống cậu, thanh âm mạc danh khàn khàn đi vài phần: “Cởi ra.”

Đôi mắt dường như phản chiếu chút ánh sáng nhàn nhạt, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Tần Nhạc, Tần Nhạc bị ánh mắt chứa đầy tính xâm lược này dọa sợ tới mức co rúm lại, những năm gần đây cậu đã biết hậu quả khi phản kháng lại bọn họ, cậu đã sớm hiểu được không làm không sợ chống cự, cậu cúi đầu cởi từng cúc áo sơ mi trước mặt hai người.

Cặρ √υ' múp rụp bị đá đến múc tràn đầy dấu vết xanh tím vυ' sưng to không thôi, cộng với bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng của tiểu con hoang này, ©ôи ŧɧịt̠ hai người càng thêm ngạnh, đặc biệt là Tiêu Dặc, côn ŧᏂịŧ thô dài hung hăng đỉnh quần ngạnh đến phát đau.

Hứa Mộ Thanh đương nhiên sẽ không đánh Tần Nhạc, phản ứng đối với một tên con hoang bất nam bất nữ này đã đủ làm hắn ghê tởm, nhưng trong lòng lại có chút không cam lòng, nhất định là do tiểu tạp chủng này quá da^ʍ, mới hại hắn rơi xuống nông nỗi này, liền càng thêm chán ghét Tần Nhạc.

Hắn bóp chặt lấy cằm Tần Nhạc, cưỡng bách đối phương ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, “Ngươi nên biết rõ của thân phận mình, tiểu con hoang, ảnh chụp cái vυ' da^ʍ của ngươi nói không chừng ngày nào đó liền sẽ xuất hiện trên mục thông báo của trường học.”

Nhìn ánh mắt Tần Nhạc dần dâng lên sự tuyệt vọng cùng sợ hãi, hắn vừa lòng quay đầu lại, hưng phấn nói với Tiêu Dặc ở bên cạnh: “Tần Thư Lễ còn đang chờ ở sân bóng, đi thôi.”

Nếu ở lại lâu hơn, nói không chừng hắn sẽ trở nên giống như Tiêu Dặc.

Tiêu Dặc đã ngạnh đến phát đau, chiếc quần đá bóng mỏng như vậy căn bản không ngăn được ©ôи ŧɧịt̠ kia, đương nhiên là không có biện pháp đi ra ngoài, hắn không kiên nhẫn mà nhíu mày, “Tiểu tao hóa ngươi hại lão tử ngạnh thành như vậy……” Giọng nói của hắn ấp úng, đem tầm mắt từ hốc mắt phiếm hồng của Tần Nhạc chuyển sang đôi môi đang hé mở kia, nhếch miệng cười, lộ ra răng nanh nhòn nhọn, “Cậu đi trước, đợi tôi chút.”

Là bạn tốt lớn lên từ nhỏ cùng nhau, Hứa Mộ Thanh tự nhiên liếc mắt nhìn thấu tâm tư của đối phương, nhưng lại không nói gì, chán ghét nhìn lướt qua quần áo nhếch nhác của Tần Nhạc liền rời đi.

Trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại có hai người.

Tần Nhạc có thể nghe được tiếng hít thở thô nặng từ đối phương, cậu khẩn trương đến mức ngăn không được run rẩy, không ngừng an ủi mình rằng bọn họ chỉ nhìn vυ' cậu, cái l*и ở phía dưới vẫn chưa có bại lộ, nhưng ánh mắt hung lệ củaTiêu Dặc dường như muốn đem cả người cậu lột sạch, cậu sợ hãi sẽ bị đối phương phát hiện phía dưới cậu còn có một cái bướm nhỏ.

Tiêu Dặc từ trước đến nay kiêu căng ngạo mạn, là người điên nhất trong ba người, Hứa Mộ Thanh cùng Tần Thư Lễ ít nhất khi ở bên ngoài sẽ không làm gì cậu, nhưng Tiêu Dặc mặc kệ bất luận ở thời điểm nào hoặc địa điểm gì, chỉ cần có hứng thú liền không chỗ nào cố kỵ. Đương nhiên hắn cũng sẽ cùng những người khác đánh nhau, nhưng từ nhỏ hắn đã học võ, hơn nữa với cái chiều cao 1m9 khi ở trường học tự nhiên sẽ không người nào dám trêu chọc, huống chi thế lực của Tiêu gia ở thành phố A rắc rối khó gỡ, Tiêu Dặc lại là con trai độc nhất, ngay cả giáo viên cũng vô pháp đối với hắn ta, các công tử đều cung kính và cung kính.

Ban đầu Tần Nhạc cũng không phải người nhẫn nhục chịu đựng như vậy, cậu đã từng sẽ kéo thân thể mảnh khảnh đánh về hướng Tiêu Dặc, cũng sẽ lên án đủ loại hành động độc ác của đàn súc sinh này, nhưng về sau cậu biết hết thảy những điều này đều chỉ là tốn công vô ích nên cũng từ bỏ ý nghĩ chống cự.

Cậu kẹp chặt hai chân, cố gắng bảo vệ bí mật cuối cùng của mình bằng cách này, cặρ √υ' múp rụp của cậu đã chịu nhiều tra tấn như vậy, nếu như bị Tiêu Dặc phát hiện cái bướm phấn nộn kia, nhất định sẽ gặp càng nhiều lăng ngược ác liệt.

Chiếc ghế rơi trên mặt đất được hắn nhặt lên, tiếng ghế kéo lê chói tai xuyên thủng màng nhĩ, Tiểu Dặc kéo chiếc ghế đi đến bên cạnh cậu, con ngươi đen nhánh đầy ác ý trêu chọc.

Tiêu Dặc ngồi xuống trước mặt cậu, hắn ngồi quỳ trên mặt đất, vị trí miệng vừa lúc ngang hàng cùng ©ôи ŧɧịt̠ thô to kia.

Tiêu Dặc hơi hơi nghiêng đầu, biểu tình kiêu căng: “Mυ'ŧ đi.”

Cả người Tần Nhạc cứng đờ, như bị sét đánh ngây ngẩn cả người, bên tai lại lại nghe được tiếng khàn khàn của Tiêu Dặc vang lên: “Nếu ngươi không muốn tất cả mọi người trong trường học biết ngươi là người chuyển giới có cặρ √υ' da^ʍ, thì mau liếʍ dươиɠ ѵậŧ cho lão tử.”

Nói xong, hắn đỉnh đỉnh hông đem hai chân tách ra, thấy Tần Nhạc còn cọ tới cọ lui, hắn liền bóp chặt cằm cậu, ấn vào háng hắn.

Đầu gối bị đánh đau, Tần Nhạc quỳ rạp xuống giữa hai chân Tiêu Dặc, giãy giụa suy nghĩ muốn tránh thoát khỏi trói buộc lại bị hắn hung hăng đè lại, Tiêu Dặc một tay nhéo cằm cậu, một tay kéo quần xuống.

Một thanh dươиɠ ѵậŧ thô to bắn ra ngoài, trực tiếp đánh lên mặt cậu, Tần Nhạc chỉ cảm thấy gương mặt như bị người khác hung hăng tát đánh một cái.

Không có quần che đậy, ©ôи ŧɧịt̠ Tiêu Dặc hoàn toàn bại lộ, mặc dù trước đây Tần Nhạc biết kia đồ vật này rất lớn, nhưng khi toàn cảnh nhìn thấy nó, vẫn là ngăn không được bắt đầu co rúm lại.

Đó là một thứ còn dày hơn cả cẳng tay của Tần Nhạc, cán ©ôи ŧɧịt̠ màu tím đen được che kín bởi những đường gân dữ tợn, qυყ đầυ cực đại tràn đầy dịch da^ʍ, nguyên cây ©ôи ŧɧịt̠ to đến đáng sợ, Tần Nhạc chỉ là xem một cái liền cảm thấy tử ©υиɠ sinh đau, nếu thứ này này hoàn toàn đi vào trong cậu, nơi đó nhất định sẽ bị căng bạo.

Giờ phút này, ©ôи ŧɧịt̠ xấu xí đáng sợ bị Tiêu Dặc ấn ở trên mặt cậu, mùi ©ôи ŧɧịt̠ đàn ông nồng nặc gần như khiến Tần Nhạc muốn nôn.

Tiêu Dặc có mẹ là người nước Pháp, ngũ quan thâm thúy sắc bén lại tuấn mỹ dị thường, nhưng ©ôи ŧɧịt̠ này lại không kế thừa bề ngoài ưu việt của chủ nhân nó.

“Đừng làm ta phảinói lần thứ ba.”

Tần Nhạc nuốt nuốt nước miếng, cố nén sự ghê tởm, chủ động nắm lấy côn ŧᏂịŧ kia, lại phát hiện một tay căn bản cầm không được.

Quá thô……

Vươn cái lưỡi, đang muốn liếʍ láp, Tiêu Dặc lại không kiên nhẫn nhéo miệng cậu, trực tiếp nhét vào.

“Ô ô…… Ân ân……”

Chỉ với một cái đầu khấc, Tần Lê đã cảm thấy quai hàm sắp trật khớp, lưỡi bị đè lên, phải vùng vẫy dữ dội vì cảm giác buồn nôn dữ dội, cậu khóc nức nở đến mức không kìm được nước bọt, khoang miệng đều phải bị căng bạo.

Hắn vừa dứt ra, cậu liền không rảnh lo nôn khan ma liền vội vội xin tha: “Ta liếʍ… Ta liếʍ…… Cầu xin ngươi…… Ta liếʍ…… Đừng nhét vào tới…… Nuốt không dưới……”

“Mẹ nó thật phế vật, chỉ có cặρ √υ' đĩ đượi thì có ích lợi gì.” Tiêu Dặc đương nhiên sẽ không đi quản cậu chết sống, đang định tiếp tục cưỡng bách cậu, lại thấy hai tay Tần Nhạc ôm lấy dươиɠ ѵậŧ, vươn cái lưỡi, cɧó ©áϊ dường như bắt đầu điên cuồng liếʍ láp.

Nhìn bộ dáng Tần Nhạc quỳ gối giữa hai chân hắn liếʍ láp ©ôи ŧɧịt̠ đến mức nước miếng đều không kịp thu, Tiêu Dặc híp híp mắt, khàn khàn giọng nói mắng câu đĩ điếm, dươиɠ ѵậŧ càng ngạnh, nhung hắn cũng không cưỡng ép cậu nữa, tùy ý để Tần Nhạc đem liếʍ ©ôи ŧɧịt̠ hắn từ đầu đến cuối.

Mẹ nó thật sảng.

Mùi tanh dày đặc từ ©ôи ŧɧịt̠ nam nhân xông thẳng lên mũi Tần Nhạc, nhưng cậu lại không dám chậm trễ chút nào, càng thêm ra sức liếʍ láp ©ôи ŧɧịt̠ Tiêu Dặc, dâʍ ɖị©ɧ từ lỗ đái tiết ra tất cả đều được cậu nuốt vào.

Nhìn động tác thập phần thuần thục của Tần Nhạc, Tiêu Dặc bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, một phen bóp chặt cổ Tần Nhạc, biểu tình âm trầm:

“Thuần thục như vậy, ngươi đã liếʍ qua bao nhiêu ©ôи ŧɧịt̠ nam nhân rồi?”

Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị véo cái một như vậy, Tần Nhạc bị sặc tàn nhẫn một chút, liền khụ khụ vài cái, hốc mắt đều đỏ, lại bị Tiêu Dặc buộc trả lời câu hỏi, chỉ có thể gian nan khàn khàn giọng mở miệng nói: “Chỉ… Khụ…… Chỉ có ngươi……”

Biểu tình Tiêu Dặc đột nhiên từ âm trầm biến thành khinh thường, đôi mắt hẹp dài nửa híp, chán ghét nói: “Trời sinh chính là cái kỹ nữ, cùng mẹ ngươi giống nhau.”

Hắn vừa dứt lời, hai viên trứng trứng bị người hung hăng nhéo một chút, ăn đau làm khuôn mắt hắn trắng bệch, tiếp theo không hề phòng bị mà bị cậu đẩy ngã xuống đất, hai tròng mắt Tần Nhạc đỏ đậm, gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

“Tiểu tạp chủng, ngươi mẹ nó tìm chết?”

Đang muốn đứng lên tìm người tính sổ, lại thấy Tần Nhạc đã mặc vào áo khoác vừa lăn vừa bò chạy, mà dươиɠ ѵậŧ hắn lại còn cao cao đĩnh, tất nhiên là không có biện pháp đuổi theo ra ngoài.

Thẹn quá thành giận hắn đem chiếc ghế trên mặt đất đá đến nát nhừ, một bên nhớ tới cặρ √υ' đĩ đượi của cậu, một bên loát động dươиɠ ѵậŧ đã ngạnh đến phát đau của hắn.

“Mẹ nó đồ kỹ nữ thúi, xem lão tử không đập nát cái vυ' da^ʍ của ngươi.”

“Còn muốn niết bạo trứng ngươi,” Hắn hùng hùng hổ hổ bổ sung nói