Như Ý Truyện Trọng Sinh Văn Chi Thanh Anh Hoằng Lịch

Chương 87: Quan tâm

Tin tức Hải Lan có hỉ sớm đã truyền đến Trường Xuân cung. Tố Luyện nhìn trong mắt Lang Hoa có chút cô đơn, đương nhiên ả cũng đoán được Lang Hoa đang suy nghĩ cái gì. Lang Hoa bưng chén trà nhẹ nhàng thổi: "Sao Hải quý nhân lại có hỉ, người như cô ta cũng có hỉ được sao?"

"Nô tỳ cũng có chút không tin được. Hải quý nhân này, lúc trước ở vương phủ, chỉ là một tú nương, xuất thân Kha Lý Diệp thị, không tính là gia thế hiển hách, lại được hoàng thượng sủng hạnh, mới đưa vào vương phủ làm cách cách, sau khi vào cung chỉ là một quý nhân nhỏ bé, không được hoàng thượng sủng ái. Ở trong mắt người ngoài, cô ta tồn tại có cũng được mà không cũng không sao, hôm nay lại đột nhiên có hỉ, sợ là sau này phải thay đổi một chút."

"Đúng vậy, Hải quý nhân này trước kia là một người tầm thường, hôm nay sao có thể được sủng ái như vậy, lại còn mang thai hoàng tự. Nói đến đây, bổn cung cũng tò mò, không phải hoàng thượng sủng ái Nhàn phi sao? Lúc không có hài tử tìm mọi cách sủng ái cầu con với cô ta, hiện giờ có hài tử lại càng nâng niu trong bàn tay, vẫn rất sủng ái Nhàn phi. Nhưng hoàng thượng đã có Nhàn phi, chớp mắt lại sủng ái Hải quý nhân bên cạnh Nhàn phi."

"Nhàn phi ỷ vào hoàng thượng sủng ái, bây giờ lại có tứ a ca, đương nhiên sẽ không để nương nương trong mắt, nhưng cô ta quan hệ rất tốt với Hải quý nhân, bây giờ Hải quý nhân lại có hỉ, không biết trong lòng cô ta cảm thấy thế nào?"

"Hải quý nhân tự biết xuất thân không cao lại không có ân sủng gì, mọi chuyện đều dựa vào Nhàn phi bên cạnh. Giờ này hôm nay cô ta đột nhiên có hỉ, ngươi nói xem, có phải cô ta đang lợi dụng Nhàn phi để được thăng phẩm vị không?" Lang Hoa nói xong không khỏi cười nhạo một tiếng: "Trong hậu cung làm gì có tình cảm tỷ muội gì chứ, chẳng qua là mượn tay người khác trèo lên cao mà thôi."

"Nô tỳ cho rằng, nương nương không thể không đề phòng. Có một loại khả năng khác, Nhàn phi lợi dụng Hải quý nhân, để cho cô ta cũng có thai, hai người đó thông đồng cùng nhau chiếm lấy vị trí của nương nương."

"Nếu Nhàn phi muốn lợi dụng Hải quý nhân, hai người đó thông đồng với nhau, bổn cung đúng là không thể không đề phòng. Vị trí hoàng hậu của bổn cung, bất luận không kẻ nào được cướp lấy. Nhưng nói ra, nếu đúng là như vậy, Nhàn phi được hoàng thượng sủng ái như vậy, trong cung này làm sao có nữ nhân được sủng ái đem ân sủng của mình đẩy cho người khác? Bổn cung thấy hoàng thượng rất sủng ái Nhàn phi, chính hoàng thượng cũng bày tỏ tình cảm với cô ta, nếu đúng như lời ngươi nói, bổn cung thật sự không nhìn thấu cô ta. Kỳ thật, cũng muốn xem cô ta để ý cái gì, nếu Nhàn phi lợi dụng hoàng thượng và Hải quý nhân, tính kế bổn cung chiếm lấy vị trí hoàng hậu, vậy ván cờ này của cô ta cũng lớn quá rồi. Nếu đã đến tình cảnh như vậy, bổn cung cũng không thể ngồi im chờ chết."

"Nương nương, Nhàn phi xuất thân từ Ô Lạp Na Lạp thị, tâm tư không đơn giản. Nương nương có còn nhớ rõ Cảnh Nhân cung hoàng hậu của tiên đế chết thế nào?"

Lang Hoa nhấp một ngụm trà: "Bổn cung sẽ không quên. Tố Luyện, hương vị của trà này không đúng, đến Nội Vụ Phủ lấy trà mới đi, trà cũ có thể vứt đi."

Tố Luyện nhận lệnh, rời khỏi Trường Xuân cung đi đến Nội Vụ Phủ.

Vĩnh Giác luôn thích ngậm ngón tay của mình chơi đùa trong miệng, Như Ý ôm hài tử trong lòng chọc cho hài tử cười, thỉnh thoảng cầm lấy lụa lau nước miếng chảy ra từ khóe miệng Vĩnh Giác, bên ngoài trời đã sắp tối, Như Ý đói bụng, chỉ phân phó thiện phòng làm chút thức ăn cho Vĩnh Giác ăn, canh sữa ngọt ngào mềm mại rất hợp khẩu vị của hài tử. Như Ý đang đút cho hài tử ăn, nghe được mọi người bên ngoài quỳ trên mặt đất đồng thanh nói: "Thỉnh an hoàng thượng."

Nàng đặt Vĩnh Giác xuống, thấy hoàng thượng đi vào trong điện, vừa định cúi người hành lễ hắn đã đỡ bả vai của nàng: "Vĩnh Giác tốt chứ."

"Rất tốt, thần thϊếp phân phó thiện phòng làm chút đồ ăn, đang đút cho hài tử ăn."

Hoàng thượng ôm Vĩnh Giác, ngồi trên giường, trêu chọc hài tử, Như Ý nói: "Hải quý nhân có hỉ, hoàng thượng đã biết chưa?"

"Đã biết, hôm nay tin tức đã truyền đến Dưỡng Tâm điện."

"Ừm." Như Ý lên tiếng, cầm lấy nửa bát sữa còn lại của Vĩnh Giác đút từng thìa từng thìa cho hài tử ăn.

"Như Ý." Từ lúc hắn tiến vào nàng đã nhìn ra hắn có chút không được tự nhiên, muốn nói cái gì lại không mở miệng, hôm nay gọi tên của nàng, giống như nóng lòng giải thích.

"Hả?" Như Ý đứng dậy, nhẹ nhàng trả lời.

"Nàng đừng không vui. Mấy ngày trước khi trẫm đến Dực Khôn cung. Nàng nói chuyện của Thuần tần và Hải quý nhân, đều là những người cô đơn trong cung này, các nàng lại giao hảo rất tốt với nàng, cho nên trẫm mới đi thăm Thuần Tần và Hải quý nhân."

Như Ý kiên nhẫn nghe hắn nói xong, mang theo một chút mong đợi: "Hoàng thượng đang lo lắng cái gì?"

"Trẫm biết, nàng có quan hệ tốt với Hải quý nhân và Thuần tần, hi vọng các nàng có chỗ dựa, có một đứa con sẽ không cô đơn trong cung này. Chỉ là Vĩnh Giác mới sinh ra không bao lâu, Hải quý nhân liền mang thai, trẫm sợ sẽ có lời đồn, nàng không cần để ý. Trẫm cũng muốn nàng hiểu được, trẫm làm tất cả những chuyện này đều vì mong ước ban đầu của nàng, trẫm không muốn nàng ghen hoặc không vui."

Như Ý nhìn bộ dáng có chút lo lắng của hắn, không khỏi bật cười: "Thần thϊếp không phải là người không thấu tình đạt lý, Hải Lan cùng thần thϊếp hai người tình như tỷ muội, có đứa nhỏ làm chỗ dựa, nàng cũng không cần cả ngày quá cô đơn. Về phần lời đồn, thần thϊếp không để ý." Như Ý chỉ vào ngực hoàng thượng nói: "Chỉ có một điều, thần thϊếp muốn trong lòng hoàng thượng luôn có thần thϊếp."

"Đó là điều đương nhiên." Hoàng thượng nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nắm tay của nàng áp vào ngực mình, ôn nhu nói: "Nơi này vĩnh viễn chỉ là của nàng."

Bàn tay nhỏ bé của Vĩnh Giác cầm hà bao trên người hoàng thượng, hài tử nở nụ cười, hoàng thượng tháo hà bao xuống cho Vĩnh Giác chơi, Như Ý đút đồ ăn cho hài tử ăn. Sau khi hài tử ăn xong mới gọi nhũ mẫu đi vào ôm Vĩnh Giác đến thiên điện.

Như Ý ở gần hắn như vậy, để hoàng thượng ôm nàng trong lòng, mùi long tiên hương thoang thoảng trên người hắn truyền vào mũi nàng, hoàng thượng vuốt ve tóc mai Như Ý, "Hiện giờ nàng đã sinh ra Vĩnh Giác, cũng không nên cùng vị trí với một người."

Như Ý biết hắn đang nói đến ai, nhưng điều nàng quan tâm không phải là địa vị, Như Ý nhẹ nhàng nói: "Hoàng thuọnge biết rõ, thần thϊếp không quan tâm đến những chuyện này."

"Trẫm biết." Hoàng thượng cúi đầu hôn lên trán Như Ý: "Nhưng trẫm không muốn nàng bị cô ta khi dễ. Không phải Tuệ phi luôn lấy lý do cùng là phi vị để tìm cách vượt qua nàng, đả kích nàng sao? Vậy trẫm không cho cô ta cơ hội này, Trước kia nể mặt Cao Bân nên lạnh nhạt nàng, hiện giờ chúng ta có hài tử rồi, tấn phong chức vị cũng là danh chính ngôn thuận."

Như Ý khoing nói gì, chỉ gật đầu, cuối cùng hiểu được không phải hắn muốn cho nàng địa vị, mà là muốn cho những người khi dễ nàng biết, hắn quan tâm nàng như thế nào.

"Lý Ngọc."

"Có nô tài." Lý Ngọc đang canh giữ bên ngoài tẩm điện, nghe thấy hoàng thượng gọi hắn, lập tức vào phòng.

"Sau khi tứ a ca hạ sinh, Hải quý nhân liền có hỉ, đây đều là chuyện vui. Đi truyền ý chỉ của trẫm, Nhàn phi tấn làm Nhàn quý phi, Hải quý nhân ban phong hiệu là Du, tấn làm Du tần."

Khóe miệng Lý Ngọc khẽ mỉm cười: "Nô tài đã biết, sẽ đi truyền chỉ ngay lập tức."

"Mặt khác, ngươi cùng Tiến Bảo đến Nội Vụ Phủ chọn chút đồ tốt cùng thuốc bổ, đưa đến Diên Hi cung để Du tần an tâm dưỡng thai, trẫm có thời gian rảnh rỗi sẽ đến thăm nàng ấy."

Lý Ngọc nhận lệnh, cúi người lui ra ngoài.