Như Ý Truyện Trọng Sinh Văn Chi Thanh Anh Hoằng Lịch

Chương 71: Diệu kế

Sáng hôm sau, hoàng thượng tỉnh dậy, thấy Như Ý còn đang ngủ say, cũng không quấy rầy nàng, chính mình đứng dậy gọi người vào thay y phục, đang chuẩn bị đi ra ngoài, nghe hắn nói Lý Ngọc đi ra ngoài trước, hắn vén màn che lên nhìn nàng nói: "Trẫm thượng triều, nàng ngủ thêm một lát nữa, người có thai luôn ham ngủ." Hắn giơ tay lên sờ khuôn mặt tươi cười của nàng, thay đổi giọng điệu dịu dàng hơn: "Nàng nghỉ ngơi đủ, cũng tốt với hài tử."

Như Ý mắt mở mắt nhắm nói một tiếng "Ừm." Nàny sờ tay hắn nói: "Mau đi đi." Sau đó liền quay người đắp chăn lên, tiếp tục ngủ, hắn đắp chăn lên cho nàng. Ra ngoài thấy đám nô tài đang quỳ thành một hàng, người đầu tiên cách cửa gần nhất chính là A Nhược. Hôm nay A Nhược không giống ngày xưa, màu sắc xiêm y hồng hơn một chút, trên đầu còn cài trâm hoa. Lúc đi qua cô ta, mơ hồ xen lẫn một mùi hương nhàn nhạt, giống như là phấn hương mà nữ tử bình thường thích dùng. Hắn dừng lại nửa giây, lông mày hơi nhíu lại, khóe miệng A Nhược nhếch lên một chút, Nhị Tâm ở bên cạnh cúi đầu. Hoàng thượng gọi Lý Ngọc, đoàn người ra khỏi Dực Khôn cung,

Qua nửa canh giờ sau Như Ý thức dậy, Nhị Tâm hầu hạ nàng rửa mặt thay xiêm y, sau khi dùng bữa sáng xong, Giang Dữ Bân đến bắt mạch cho nàng như thường lệ.

Một chiếc khăn tay bao phủ cổ tay của Như Ý, Giang Dữ Bản lặng lẽ bắt mạch, nói: "Nương nương, thai nhi ổn định, tất cả đều ổn định."

Như Ý hài lòng gật đầu: "Được, tất cả mọi thứ đều ổn.

"Cuối cùng nương nương cũng đi tới bước này, mấy ngày nay chịu khổ, cũng không có uống công, đây là đứa trẻ đầu tiên sau khi hoàng thượng đăng cơ, hoàng thượng rất coi trọng nương nương, nô tỳ nhìn cũng cảm thấy vui vẻ." Nhị Tâm đứng ở một bên nhìn tất cả, vui mừng nói.

Như Ý duỗi eo: "Đúng vậy, không uổng công nỗ lực chăm chỉ."

"Nương nương cao minh, hiện giờ hoàng hậu thất thế, hậu cung đã lậu không có tin vui, đứa con này của nương nương, đến rất đúng lúc. Kế sách chúng là dùng ngày đó, mặc dù là một kế hiểm chiêu, nhưng cuối cùng vẫn thắng. Chỉ là, nương nương chịu khổ, ngày đó vi thần nhìn thấy, cũng cảm thấy không đành lòng."

"Chuyện này không tính là gì, quan trọng là chiêu này đã đánh một đòn mạnh vào hoàng hậu. Thuốc đoạn tử là cô ta sai người đưa đến, hoàng hậu không thể biện minh nữa. Chúng ta đã sớm để lộ tin tức, tin tức ta mang thai khiến cho hoàng hậu rất sợ hãi, vì vậy, cô ta cố gắng làm mọi cách loại bỏ hài tử của ta, hơn nữa cô ta muốn loại bỏ ta. Mà hoàng hậu để ý nhất, các ngươi có biết là cái gì không?" Như Ý nhướng mày, nhìn về phía Nhị Tâm và Giang Dữ Bân.

"Là vinh quang của gia tộc." Ngữ khí của Giang Dữ Bân kiên định, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Vinh quang của Phú Sát thị, là thứ hoàng hậu để ý nhất."

"Chính vì như vậy, hoàng hậu coi trọng đích tử của mình nhất, hiện tại nhị a ca đã qua đời, trong lòng hoàng hậu rất khó chịu, tuyệt đối sẽ không cho phép người khác sinh hài tử trước cô ta, nhất là đứa con đầu tiên sau khi hoàng thượng đăng cơ." Nhị Tâm tiếp lời Giang Dữ Bân, bình tĩnh nhìn thoáng qua Giang Dữ Bân.

"Cho nên chúng ta tung ra tin tức giả này, yên lặng chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra, hoàng hậu nhất định sẽ hành động. Đến lúc đó, thấy chiêu phá chiêu, tất cả tội trạng, đều xuất phát từ chén thuốc cô ta đưa đến." Giọng điệu Như Ý chậm rãi, nói từng câu từng chữ: "Thuốc, đoạn, tử."

"Vi thần sẽ rời đi trước khi Tố Luyện đến, cũng có thể bảo vệ mẫu tử nương nương và vị thần an toàn. Sau đó hoàng hậu đưa thuốc đoạn tử tới, vi thần lại lặng lẽ đi tới Dực Khôn cung, xác định là đúng thuốc đoạn tử, nương nương uống một phương thuốc khác do vi thần kê, để xuất hiện các triệu chứng khó chịu, nhưng không gây tổn hại đến cơ thể. Mặt khác, cẩn thận đem thuốc đoạn tử kia đổ đi, đổ đi một nửa, làm cho người ta nhìn ra giống như đã uống một nửa. Vậy "hài tử" này, đúng lúc có thể dùng làm lợi thế, đem thành phần thuốc trong bụng nương nương chuyển vào trong cơ thể thai nhi. Kể từ đó, cho dù mọi thứ sẵn sàng, hoàng hậu muốn từ chối cũng không thể thoát được."

"Hoàng hậu không nghĩ đến, có ta đưa thuốc đoạn tử đến, là đang giúp ta. Chỉ là ngày đó nói uống thuốc đoạn tử chỉ là giả, nhưng vi không để lộ sơ hở, nương nương chủ động uống một phương thuốc khác, dược lực kia rất mạnh, khiến nương nương chịu khổ không ít." Nhị Tâm tiếp lời Giang Dữ Bân nói: "Hoàng hậu tâm địa xấu xa, hết lần này đến lần khác muốn đẩy nương nương vào chỗ chết, cũng đã đến lúc để cho cô ta nếm thử cảm giác này..."

Như Ý vui mừng cảm kích nói với Giang Dữ Bân: "Nói đến đây, vẫn là Giang thái y ngươi y thuật cao minh, vì để cho vở kịch này trở nên chân thật, nửa năm nay bổn cung uống thuốc điều hòa thân thể. Phương thuốc điều hòa thân thể kia rất tốt. Nhưng cũng không ai biết trong thuốc kia có thêm một vị thuốc khiến nữ tử không dễ có thai, độc tính trong thuốc lại cùng dược liệu điều hòa thân thể, sẽ không tổn hại đến thân thể, phòng ngừa bốn cung có thai trong thời gian ngắn, khiến người ta nghi ngờ."

"Đều là chủ ý của nương nương, vi thần chỉ là liều mạng y thuật của bản thân, làm tốt mọi chuyện vì nương nương. Chờ thời cơ thích hợp, vi thần vì nương nương lấy đi thuốc tránh thai bên trong thân thể nương nương, chính là điều kiện tốt nhất để có thai. Như vậy, nương nương chiếm hết chỗ tốt"

Như Ý gật đầu: "Hoàng hậu tâm địa xấu xa, lòng ghen tị rất lớn, về phần Tuệ phi, hoặc là Gia quý nhân... Trong lòng bổn cung có tính toán, không vội, sau này có rất nhiều thời gian, từng người một, chậm rãi thu dọn..." Trong ánh mắt của Như Ý lóe lên một tia lạnh lùng, nói: "Đứa con đầu tiên sau khi hoàng thượng đăng cơ, cuối cùng chính là bổn cung.

Giang Dữ Bân dọn dẹp mọi thứ, đứng dậy cáo từ: "Nương nương thánh minh, tất cả mọi chuyện đều ổn. Nương nương không nên suy nghĩ quá nhiều, hiện giờ mang thai rất dễ lo âu bất an, lại đúng lúc thời tiết lạnh giá, cần phải yên tĩnh nghỉ ngơi."

"Bổn cung biết rồi. Đa tạ ngươi." Như Ý cười, kêu Nhị Tâm tiễn Giang Dữ Bân ra khỏi Dục Khôn cung.

Giang Dữ Bân cầm hộp thuốc đi ra ngoài, trong lúc nói chuyện quên không cất khăn tay dùng để bắt mạch, bị rơi xuống đất, hắn cúi người xuống đất nhặt lên, thấy phía trên dính tro than hồng rơi trên mặt đất, trong nháy mắt cầm lên ngửi thử, lại phát hiện dường như có điều gì đó không ổn.