Xuyên Thành Tiểu Kiều Thê Được Cưng Chiều Đến Hư Của Bá Tổng

Chương 2: Lần đầu tiên gặp mặt

Doãn Tiếu nằm viện mấy hôm thì được cho về nhà. Cậu sống trong nhà họ Doãn rất thoải mái, suốt ngày không ăn thì ngủ, tỏ vẻ mình là một đóa hoa mong manh dễ vỡ.

Trông cậu cũng giống lắm. Ngoại hình của nguyên chủ y hệt như những gì mà Doãn Tiếu muốn - chỉ cao tầm m7, khung xương rất nhỏ, da thì trắng noãn, chỉ đυ.ng một chút thôi là sẽ đỏ bừng lên.

Đã thế cậu còn có một gương mặt thanh tú, đôi mày bớt sắc bén hơi kiếp trước, sống mũi cao cao mượt mà, dưới khóe mắt là nốt ruồi lệ như thể dự báo cho một kiếp sống đầy sóng gió. Có lẽ thứ hút người nhất là cái ánh mắt trong sáng ngây thơ của cậu, đi kèm thôi môi đỏ mọng căng bóng.

Từ ngày về nhà họ Doãn, mỗi lần ai trai của cậu - Doãn Tri chuẩn bị mắng người thì Doãn Tiếu sẽ giương mắt lên nhìn anh mình, đôi mắt sáng lên ánh nước, môi thì khẽ mím lại, trong rất đáng thương.

Doãn Tri không mắng người được, chỉ biết chỉ cây dâu mắng cây hòe.

Đến anh ta cũng không biết sao thằng em trai này của mình lại trở nên kỳ lạ như thế.

Thật ra nhà họ Doãn không quá thích đứa con mới nhận về này, nhưng dù sao cũng là huyết mạch trong nhà, nên cũng cung cấp cho cậu những thứ đầy đủ nhất, hệt như cậu chủ Doãn Ân.

Chỉ tiếc Doãn Ân thì biểu hiện quá xuất sắc, còn Doãn Tiếu lại như vũng bùn đáy ao sen, không thể nào trát nổi tường. Gần đây nhà họ Doãn có hợp tác làm ăn với nhà họ Phó, ông cụ Phó trông thấy ba cậu con trai nhà họ Doãn ai cũng xinh đẹp, trên bề nổi thì sự quyết đoán của Doãn Tri trên thương trường cũng khiến ông cụ yêu thích. Thế là ông cụ lại gợi ra chuyện liên hôn - vì cậu cháu cả của ông, Phó Thành Sâm từ năm mười tám đã tuyên bố là mình thích con trai. Gần mười năm trôi qua, cậu cả họ Phó - nay đã là Phó tổng của tập đoàn Phó thị, chưa một lần yêu đương với ai, cũng chẳng để ý đến ai. Chuyện này khiến ông cụ Phó phải gấp dùm cháu mình luôn.

Cũng vì thế mà ông cụ ở giữa nhọc nhằn, nhất quyết bắt hai nhà phải liên hôn. Một phần là vì ông cụ cũng có giao tình với ông cụ Doãn đã mất vào mất năm trước. Cuối cùng ba Doãn chỉ có thể đồng ý cuộc hôn nhân thương mại với nhà họ Phó, nhưng đối tượng gả qua thì là Doãn Tiếu, dù sao ông cũng không thể gả Doãn Ân đi được. Thứ nhất là cậu ta quá xuất sắc, thứ hai nếu để cậu ta liên hôn, chỉ e người khác sẽ dị nghị nhà họ Doãn mất.

Doãn Tiếu lại chẳng quan tâm chuyện này lắm.

Gả thì gả thôi, nghe đồn Phó tổng kia cũng đẹp trai lắm. Cậu cũng không có ý kiến gì. Sau mấy ngày suy, Doãn Tiếu quyết định cậu sẽ làm một con cá mặn - ăn ngủ tiêu tiền của chồng.

Mấy hôm nay cậu vẫn đến trường đi học bình thường, dù mớ kiến thức kinh tế kia cậu hiểu, nhưng lại phát huy bản lĩnh của nguyên chủ - “tớ không biết gì cả”.

Cuộc sống coi như cũng yên ổn, có lẽ là đỡ ngu hơn trước một chút nên Doãn Tri không mắng cậu nữa.

À, lúc trưa có hơi lớn tiếng một chút. Doãn Tri bảo tối nay sẽ có tiệc, hôn phu của cậu cũng sẽ đến.

Ừm, thật ra chỉ qua tầm mười ngày nữa hai người đã kết hôn rồi.

Nhưng mà cậu chẳng biết chồng tương lai của mình tròn méo ra sao.

Thôi kệ vậy. Cậu cũng không quan tâm lắm.



Buổi tối, khách khứa bắt đầu đến khá nhiều.

Doãn Tiếu thay một bộ vest trắng, mái tóc đen phủ mắt đã bị cậu tiễn đi từ sớm, hiện tại tóc đã ngắn gọn hơn, tẩy màu sáng hơn một chút, được stylist cẩn thận chải vào nếp.

“Công nhận từ ngày tiểu thiếu gia đổi kiểu tóc thì trông đẹp trai hẳn.”

Bác quản gia đứng ở bên cạnh che miệng khen cậu. Doãn Tiếu nâng mắt lên mình mình trong gương, mắt hoa đào long lanh, gương mặt trắng nõn được phủ phấn trông hồng hồng.

Đẹp trai à? Chắc thế.

“Cảm ơn bác ạ.”

Doãn Tiếu ngọt ngào đáp một câu, đã thế cậu còn cười rộ lên, hai mắt híp lại cong cong thành hình mặt trăng.

Thứ Doãn Tiếu giỏi nhất là thao túng người ta, mà bề ngoài của nguyên chủ lại rất thích hợp cho cậu.

Bác quản gia nhìn cậu như thế thì càng thêm vui vẻ. Cuối cùng cậu chủ nhỏ cũng vui tươi lại rồi.

“Cốc cốc cốc”

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cậu chưa kịp trả lời thì cửa đã bị người hầu đẩy vào: “Cậu chủ, cậu Phó đã đến dưới nhà, ông chủ bảo cậu nhanh xuống dưới đi.”

“Đến ngay đây.”

Doãn Tiếu nghe thế thì nhướng mày, cậu đứng dậy khỏi ghế, thong thả đi ra ngoài cửa phòng rồi bước xuống cầu thang. Có lẽ là cốt khí kiếp trước vẫn còn đó, khiến cho tướng đi của cậu vô cùng ưu nhã, thêm mái tóc màu vàng nhạc, bộ vest trắng được cắt may tinh tế, ôm gọn dáng người của thiếu niên.

Có một vài người ở sảnh dưới cũng quay sang nhìn về phía cậu, mãi cho đến khi nhìn thấy đứa con trai thật được tìm về của nhà họ Doãn, bọn họ không thể không sững sờ.

Trước nay chỉ nghe lời dèm pha của nhà họ Doãn về đứa con này, chứ gần như chưa từng thấy mặt. Nghe đầu đến tiệc sinh nhật mấy hôm trước cậu ta cũng không xuất hiện. Ấy vậy mà, lần lộ diện này lại đủ khiến người ta sửng sốt.

Doãn Tiếu đứng trên đài cao, đưa mắt lướt một vòng quanh sảnh, sau đó thong thả bước xuống cầu thang.

Khi cậu bước xuống bậc thang gần cuối, một bàn tay chìa ra trước mặt cậu, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài.

Chủ nhân của nó là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, giữa đầu mày là nét nghiêm nghị khó che chắn được.

Doãn Tiếu nhướng mày, nếu trực giác của cậu không sai, thì đây ắt hẳn là vị hôn phu của cậu - Phó Thành Sâm.