Lão Đại Hết Thời Xuyên Thành Nữ Nông Dân

Chương 30: Ôm

Nguyễn thị vội không ngừng gật đầu, “Có, có.”

Bà Nguyễn vội nhìn về phía Nguyễn thị, tức muốn hộc máu, “Ngươi có ý gì? Ngươi chẳng lẽ thật sự tình nguyện tin tưởng nha đầu lai lịch không rõ ràng này, cũng không muốn tin tưởng mẹ ruột là ta sao? Ta vì cái gì muốn mang người giả mạo Nhị Nha?”

Nguyễn thị co rúm lại một chút, Thư Dư che ở trước mặt bà ấy, nhìn bà Nguyễn chột dạ cười nhạo nói, “Ngươi khẩn trương như vậy làm cái gì? Không phải chính ngươi nói, có phải Nhị Nha thật hay không, mẹ ruột có thể không biết được sao? Cũng đúng, ngươi lúc trước đem Nhị Nha trộm đi hoảng loạn, đại khái cũng không chú ý điểm khác, chỉ biết trên cánh tay đứa bé có hai nốt ruồi đi.”

“Ta, ta……” Nguyễn bà tử bị hỏi nói không ra lời.

Bà ta xác thật không biết trên người Nhị Nha có ký hiệu gì, lúc ấy bà ta chạy còn không kịp, đem người giao rồi cầm bạc liền chạy nhanh trốn đi.

Rốt cuộc đối phương muốn là con trai, bà ta xem như lừa người mua.

Dưới tình huống như vậy, tã lót Nhị Nha bà ta cũng chưa kịp mở ra.

Bà Nguyễn muốn phản bác, nhưng Thư Dư đã không cho bà ta cơ hội.

Cô quay đầu nhìn về phía Nguyễn thị, “Ngươi nói đi, còn có cái gì có thể chứng minh Nhị Nha thật sự?”

Nguyễn thị ổn thần, có lẽ là nhìn đến bộ dáng bình tĩnh của Thư Dư, cũng làm cho bà an tâm lại.

Bà hít sâu một hơi, nói, “Ta có thể hay không nhìn sau cổ các ngươi xem, Nhị Nha sau cổ có cái bớt nhỏ.”

Điểm này, Lộ gia không cùng bất kì kẻ nào nói qua.

Hơn nữa trong ngoài viện nhiều người như vậy, cũng không tiện nói vị trí khác.

Bà Nguyễn cùng cô nương kia liếc mắt nhìn nhau một cái, còn muốn la lối khóc lóc.

Nhưng Thư Dư đã đem tóc kéo sang một bên, để lộ cổ ra, thản nhiên trấn định để Nguyễn thị nhìn.

Cô không nhìn tới sau cổ của mình, cũng không biết có phải có cái bớt như vậy hay không, nhưng cô biết, Đông Thanh quan chủ điều tra, không sai được.

Chỉ liếc mắt một cái, nước mắt Nguyễn thị liền không khống chế được trào ra bên ngoài.

Nếu vừa rồi chỉ có tám chín phần mười tin tưởng, hiện tại nhìn đến cái bớt sau cổ, Nguyễn thị đã khẳng định cô chính là Nhị Nha.

“Là ngươi, ngươi chính là Nhị Nha, là con gái ta.” Nguyễn thị khóc lên, trực tiếp liền ôm lấy Thư Dư, “Nhị Nha, nương nhớ ngươi thật khổ, thiếu chút nữa cho rằng đời này sẽ không còn được gặp lại ngươi, Nhị Nha, ngươi rốt cuộc đã trở lại, ô ô…”

Thư Dư bị bà ấy ôm đến có chút ngốc, đã bao nhiêu năm, cô không bị người dùng tình cảm mãnh liệt như vậy ôm qua.

Đời trước cha mẹ cô mất sớm, cô một lòng một dạ báo thù, vì muốn bò lên trên, thậm chí không từ thủ đoạn. Tựa như không có tri tâm bằng hữu, không có tin tưởng bất kể kẻ nào, càng bài xích cảm giác trói buộc cảm tình.

Không ai ôm qua cô, cho dù về sau càng đi càng cao, nhưng cho tới nay đều là cô đơn, đi trên đường, vĩnh viễn lẻ loi một mình.

Hiện giờ đối mặt với Nguyễn thị khóc thút thít, tay Thư Dư lại có chút không biết để ở đâu, không biết nên phản ứng như thế nào.

Hồi lâu, cô mới hơi nâng lên tay, có chút vụng về lại cứng đờ vỗ vỗ vai bà ấy, thấp giọng nói, “Đừng khóc.”

“Ta, ta không khóc, ngươi về nhà là chuyện cao hứng, ta sao có thể khóc?” Nguyễn thị rốt cuộc cũng buông cô ra, lau một chút nước mắt, ngẩng đầu lại tinh tế đánh giá cô, từ thái dương đến mũi lại đến miệng, giống như một sợi tóc đều không muốn buông tha.

Thư Dư bị nhìn đến mất tự nhiên, vừa định nói gì đó dời đi lực chú ý, bên tai liền truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.