Mưa Nhỏ Của Tiểu Bảo

Chương 2: Thẩm Triều Dữ

Ngày trở lại trường học, thời tiết hiếm khi tốt, Thời Vũ ngồi trên xe buýt hầu như nghe những lời phàn nàn trong suốt đường đi, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người cô, xua tan đi sự ngột ngạt, chút lạnh cuối cùng của mùa xuân.

Thời Vũ mặc đồng phục Dung Cao đi theo các học sinh xuống xe, ở cổng trường đã có rất nhiều học sinh đổ xô đến, cô liếc nhìn chiếc đồng hồ cũ đeo trên tay, nó thuộc kiểu đại, vết sơn trên mặt đồng hồ loang lổ, chỉ cần nhìn vào là biết đó là đồng hồ nam.

Đây cũng là chiếc đồng hồ của anh họ cô, và cô nghĩ rằng nó vẫn còn có thể sử dụng được, vì vậy cô đã xin cô cô của mình.

Còn khoảng bốn mươi phút nữa là đến tiết đầu giờ, Thời Vũ không vội, cô đến quán bún trong ngõ mua một cái bánh bao, sau đó ngồi trên ghế ăn cùng sữa đậu nành, mới chậm rãi đi về phía trường học.

"Leng keng-leng keng-"

Tiếng chuông xe đạp vang lên, Thời Vũ theo bản năng quay đầu nhìn lại, một nam sinh mặc đồng phục giống cô đang đạp xe vào trường.

Hiện tại người cũng không ít, sau khi mọi người nhìn rõ mặt của cậu, có người kêu lên: "Thẩm Triều Dữ! Ở nơi này!"

Thẩm Triều Dữ đang đạp xe nhìn thoáng qua nơi phát ra âm thanh, giảm tốc độ một chút rồi từ từ đạp xe tới, trong lúc đi ngang qua Thời Vũ, cô ngửi thấy một mùi thơm vô cùng dễ chịu.

Cô không thể mô tả nó, nhưng mùi rất là thơm.

Thời Vũ nhìn bóng lưng của anh, Thẩm Triều Dữ.

Thẩm Triều Dữ là nhân vật phong vân ở Dung Cao,là nhân vật nổi trội, có thành tích tốt, và luôn được xếp hạng ở vị trí cao nhất, là kiểu học sinh ba tốt trong mắt giáo viên, cũng là crush của rất nhiều cô gái trong trường.

Thời Vũ thu hồi ánh mắt của mình và đi về phía lớp học, trong đầu nghĩ về một vấn đề khác.

Tối hôm qua khi đi ăn, cô đi ngang qua một quán trà sữa, cách khu nhà nơi cô thuê không xa, giờ làm việc nằm trong khoản có thể sắp xếp, mấu chốt là thù lao, một giờ mười tám đồng.

Cô cảm thấy mọi thứ đều rất tốt và chỉ có duy nhất một điều bận tâm là trên đó viết thấp nhất là phải đủ 18 tuổi, cô thở dài, chỉ có thể chờ đến cuối tuần này đến thử vận

may thôi.

Ngay khi cô đang nghĩ xem làm thế nào để thuyết phục quản lý cửa hàng vào cuối tuần, thì có người vội vàng đi xuống lầu và va phải cô. Thời Vũ đang định đi lên bậc thang, bị va vào như thế này, cả người ngả người ra sau, theo bản năng muốn nắm lấy lan can bên cạnh, nhưng ai đó đã nhanh tay giúp cô.

Cô nắm chặt lấy tay vịn, và vì sợ hãi, tim cô đập thình thịch gần như đến tận cổ họng.

Người giúp cô sau đó cũng thu hồi tay, Thời Vũ xoay người muốn nói lời cảm ơn, người nọ lại nhanh miệng hỏi cô trước: "Cậu không sao chứ?"

Âm thanh thuần khiết và từ tính, giống như tiếng đàn Cello trong tuyết.

Thời Vũ hơi ngẩng đầu lên, lúc này cô mới nhìn rõ người đỡ mình là Thẩm Triều Dữ.

Thẩm Triều Dữ tựa hồ chỉ là thuận miệng hỏi, hỏi xong quay đầu nhìn về phía bạn học nam vẫn còn hoảng sợ bên kia: "Còn không mau xin lỗi?"

Bạn học nam như thoát khỏi mộng: "Xin lỗi bạn học, là tớ vội vàng đi lấy đồ, xin lỗi, xin lỗi."

"Không sao rồi." Thời Vũ lúc này cũng lấy lại bình tĩnh, bạn học nam sau khi nghe cô nói không sao lại tiếp tục chạy vội xuống lầu.

Lúc này cô mới lại nhìn về phía Thẩm Triều Dữ,anh nhún vai sau đó khoác túi đi lên lầu.

"Thẩm Triều Dữ." Cô gọi lại anh.

Thẩm Triều Dữ lúc này đã đi tới đầu cầu thang, bên cạnh anh có một cái cửa sổ mở, lúc này ánh mặt trời chiếu rọi lên người anh, tựa như phủ lên người anh một lớp ánh sáng vàng.

Anh quay đầu lại nhướng mày nhìn cô, có chút nghi hoặc ừ một tiếng, tựa hồ như đang hỏi cô còn có chuyện gì.

Đối mặt trực tiếp với ánh mắt anh,cô chân thành nói: "Cảm ơn cậu."

Anh lại làm như không có việc gì: "Không cần khách sáo."

Nói xong liền rời đi, giống như thật không đem chuyện này để ở trong lòng.

Nhìn thấy bóng dáng của anh dần biến mất khỏi tầm mắt, Thời Vũ một mình đứng ở cầu thang nghỉ ngơi một hồi, không biết vì sao phải mất một hồi lâu mới có thể để trái tim đang đập loạn xạ trong l*иg ngực mình bình tĩnh lại được.

Khi tiếng chuông chuẩn bị vào học vang lên, Thời Vũ vội vàng quay trở lại lớp học, cô đang học lớp 11 (C) của trường cấp ba. Dung Cao chia các lớp theo thành tích học tập của họ, A và B là những học sinh đạt thứ hạng cao và gần chạm mức, theo như giáo viên thì nó được xem là top mũi nhọn của trường, C là trên trung bình, F là dưới trung bình và dành cho một số sinh viên có tài thiên về nghệ thuật.

Điểm của Thời Vũ ổn định trong top năm của lớp C, cô muốn đột nhập vào lớp B, nhưng điều đó vẫn có chút khó khăn.

Khi Thời Vũ đến lớp, hầu hết mọi người đều đã đến, cô đi đến chỗ ngồi của mình, vừa ngồi xuống, Tô Vụ đã không thể chờ đợi mà quay đầu xuống hỏi: "Mưa nhỏ à, hãy nhìn xem hôm nay bổn tiểu thư có chỗ nào khác hả?"

Thời Vũ đem sách để lên bàn, nghe vậy ngẩng đầu tỉ mỉ nhìn mặt cô, cuối cùng thử nói: "Cậu trang điểm à?"

Tô Vụ vừa lòng gật gật đầu: "Đẹp không?"

"Đẹp." Thời Vũ trả lời.

Tô Vụ thở dài: "Vẫn là cậu nói chuyện trông êm tai nhất?"

Thời Vũ không nhịn được cười cong cong mắt, Tô Vụ là một trong số ít bạn bè mà cô có ở trường, dựa theo cách nói của Tô Vụ chính là, tên của cả hai đều là thời tiết, định mệnh chú định họ phải trở thành bạn tốt.

Mặc dù cô không biết tại sao cô ấy lại thích làm bạn với cô như vậy, có lẽ là chỉ riêng cô tự cảm thấy mình trông thật bình thường so với Tô Vụ, cô gái nhỏ được gia đình nuông chiều từ nhỏ, và có rất nhiều người bạn đổ xô đến muốn làm bạn với cô ấy.

Thời Vũ đang mở sách tự học ra,lại nghe thấy Tô Vụ thần thần bí bí hỏi: "Thời Vũ, vừa rồi cậu ở cầu thang nói gì với Thẩm Triều Dữ thế?"

Cô ấy hạ thấp giọng chỉ đủ cô là người nghe thấy, cô ngạc nhiên nhìn Tô Vụ, cô ấy xua tay: "Vừa rồi tớ cũng ở trên cầu thang đó nhưng vì có người gọi tớ nên tớ mới không đi xuống dưới."

Thời Vũ nhẹ nhàng nói, cô nói với Tô Vụ về tất cả những gì vừa xảy ra trên đầu cầu thang, sau đó cô ấy nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: "Thẩm Triều Dữ này quả nhiên là người tốt."

Thời Vũ rất tán đồng lời này của Tô Vụ, cô vốn cho rằng một người xuất sắc về mọi mặt như anh sẽ khó tiếp xúc, nhưng hôm nay, cô lại cảm thấy trông anh cũng không tệ chút nào.

Ngay khi cô còn đang ngẩn người, Tô Vụ lại đề cập đến một vấn đề khác, cô ấy nói: "Quên mất, này mưa nhỏ, cuối tuần này là sinh nhật lần thứ mười tám của tớ, cậu phải nhớ đến đó, ở đó sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon và tớ muốn cậu phải được nếm thử tất cả chúng."

Cuối tuần này cô định đến quán trà sữa để tìm việc làm thêm, nhìn thấy cô do dự một chút, Tô Vụ hỏi: "Cuối tuần này cậu bận rồi à?"

Thời Vũ nói: " Tớ định tìm một công việc bán thời gian."

Tô Vụ há hốc mồm, nhất thời cô ấy không biết nên nói cái gì, cô ấy biết tình huống trong nhà Thời Vũ, còn rất nhỏ ba mẹ đã qua đời, cô phải sống nhờ ở nhà cô cô, mặc dù cô chưa từng nói về vấn đề nhạy cảm này, nhưng cô ấy vẫn có thể cảm nhận được rằng cô đã sống ở đó không quá vui.

Thời Vũ suy nghĩ một chút: "Đợi đến thứ bảy có được không? Hiện tại tớ không thể hứa với cậu được."

Tô Vụ vui vẻ nói:" Được rồi, nếu hôm đó cậu bận việc, có thể đến muộn và tớ sẽ đợi cậu chúng ta cùng ăn tối."

Hai người ước định xong, chuông tự học buổi sáng cũng vang lên, Tô Vụ quay lại lén đọc tiểu thuyết.

Thời Vũ mở sách, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chữ " Triều ".

Thẩm Triều Dữ.

Thời Vũ bất giác nhớ lại lúc nãy anh đỡ lấy cô, ở giữa họ cô lại ngửi thấy mùi hương kia, không phải hương vị của nước hoa nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.

Cô nhấp môi dưới, tập trung trở lại việc đọc sách, anh có thơm hay không cũng không liên quan gì đến cô.

Đang êm đẹp, suy nghĩ miên man nhiều như vậy để làm gì?

Thời Vũ khẽ lắc đầu và bắt đầu xem chuẩn bị bài một cách nghiêm túc.

*

Khi chuông báo tiết học cuối cùng vào buổi sáng vang lên, Thời Vũ cùng Tô Vụ hai người cùng nhau đến nhà ăn,cô ấy vẫn còn đang nói về việc bản thân sẽ mời một nhóm nhạc nam yêu thích đến chúc mừng sinh nhật cho mình vào ngày hôm đó.

Thời Vũ thỉnh thoảng sẽ nói vài câu, mãi đến khi họ đi đến sân bóng, cô mới phát hiện ra sân bóng rổ hôm nay vô cùng náo nhiệt, rất nhiều học sinh đang chen chút vây chặt sân bóng rổ, thỉnh thoảng phát ra những tiếng cảm thán.

Tô Vụ vươn cổ nhìn sang bên đó và nói: "Không cần đoán, nhất định là Thẩm Triều Dữ đang chơi bóng rổ."

Cô ấy vừa dứt lời, thiếu niên trong đám người liền nhảy cao lên, thiếu niên mặc một bộ quần áo thể thao không tay màu đen, phía sau in số 7 thật lớn, một chiếc băng đô thể thao màu đen cố định tóc, để lộ lông mày và con mắt.

Bóng đi vào khung thành, và lại có thêm một tràng pháo tay nữa.

Thật đúng là Thẩm Triều Dữ.

Tô Vụ rất đắc ý: "Khâm phục tớ không, nói quá chuẩn."

Thời Vũ gật gật đầu: "Xuất sắc."

Tô Vụ cười đến mức dựa cả người vào cô, một bên dựa một bên giải thích nói: "Kiểu hâm mộ như thế, trừ bỏ Thẩm Triều Dữ thì không ai có thể có được."

Xung quanh sân bóng, fans của anh rất đông, đa số là bạn học nữ.

Tô Vụ lúc này cũng có hứng thú, cô ấy kéo tay cô rời đi: "Đi thôi, chúng ta đi xem một chút."

Thời Vũ thở dài, và trước khi cô có thời gian để nói bất cứ điều gì, Tô Vụ đã kéo cô về phía sân bóng rổ.

Lớp của Thẩm Triều Dữ là lớp A, tiết thứ tư buổi sáng tình cờ là tiết thể dục, khi Tô Vụ dẫn Thời Vũ đi đến đó xem thì tình cờ đυ.ng phải một người bạn quen biết, hai người sau đó cũng được chen lên phía trước.

Thẩm Triều Dữ lúc này đang bị kiềm bởi hai bạn phòng thủ, dáng người anh cao và mảnh khảnh, hai cánh tay lộ ra những cơ bắp, những ngón tay thon dài với những đốt ngón tay rõ ràng đang rê bóng.

Ba người họ đứng tạo thành một hình tam giác, ngay cả Thời Vũ, người chẳng bao giờ hứng thú với thể thao, cũng cảm thấy vô cùng phấn khích.

Cũng không biết liệu anh có thể thực hiện cú đánh này không.

Mọi người xung quanh đều trở nên im lặng, và tất cả đều chăm chú nhìn Thẩm Triều Dữ, muốn xem anh làm thế nào để phá vỡ tình thế căng thẳng này.

Phòng thủ phát động tấn công trước, nhưng Thẩm Triều Dữ lại dễ dàng rê bóng né được, không những thế còn chớp thời cơ, lùi lại một bước, nhẹ nhàng nhảy lên, bóng rơi khỏi tay.

Thời Vũ nhìn theo đường vòng cung của quả bóng được ném ra và đi thẳng vào khung thành.

Sau đó trong đám đông có ai đó đã phát ra tiếng kinh hô, mọi người lúc này bắt đầu nhiệt liệt vỗ tay.

Tô Vụ cũng nhiệt liệt vỗ tay, khi cô ấy vỗ tay, cô ấy cũng không quên dùng khuỷu tay huýt nhẹ vào cô, Thời Vũ cũng theo đó mà vỗ tay hai lần.

Trận này cứ vậy mà kết thúc sau cú đánh của Thẩm Triều Dữ và kèm những tiếng reo hò và la hét dữ dội của các bạn học xung quanh.

Thẩm Triều Dữ nhặt chiếc áo khoác đồng phục học sinh mà anh đã đặt dưới rổ bóng rổ, sau khi chơi xong, tóc vẫn còn ướt, anh lấy dây buộc tóc nhét vào túi, chào những người cùng chơi với mình, sau đó đi thẳng đến nhà ăn.

Ngay khi nhân vật chính rời đi, những người khác cũng tự nhiên đi theo.

Thời Vũ nhìn bóng lưng thẳng tắp của Thẩm Triều Dữ, vừa rồi khi anh đi lấy áo đồng phục, đi ngang qua họ và cô lại ngửi thấy mùi hương đó, mùi hương mà cô luôn được ngửi thấy mỗi lần họ gặp mặt.

Nó hơi giống cam quýt mùa thu, nhưng nhiều hoa hơn cam quýt.

Cô thật sự đoán không ra được.

Tô Vụ xem chưa đã thèm, thần sắc có chút không hài lòng, cô ấy nói: "Đi thôi, chúng ta cũng đi ăn cơm."

Thời Vũ lấy lại tinh thần, nói "Được."

Căn tin của Dung Cao rất có tiếng trong các trường trung học trên cả nước, không chỉ rẻ mà hương vị cũng hạng nhất, từng được lên hot search và trên các nền tảng xã hội lớn vì độ ngon của các món được làm ra ở đây.

Khoảnh khắc hạnh phúc nhất của Thời Vũ trong ba năm học này có lẽ là ngồi trong nhà ăn ăn cơm.

Nhà ăn của Dung Cao được chia thành hai tầng, khi Thời Vũ và Tô Vụ đến nhà ăn, Thẩm Triều Dữ và nhóm của anh đã tiến lên tầng hai.

Mức chi phí ở tầng hai cao hơn, Thời Vũ chưa bao giờ được đến đó, và đồ ăn ở tầng một cũng vừa đủ cho cô.

Cô và Tô Vụ phân công xếp hàng riêng để mua thức ăn, khi cô quay lại, cô ấy đã chuẩn bị sẵn cơm và đặt một chén canh vào chỗ của cô.

Tô Vụ nhìn cô cười, đảo mắt nói: "Canh gà này dùng ngon lắm, mau uống đi."

Thời Vũ đặt chén đĩa xuống, nhìn chén canh gà trước mặt, còn nóng hổi, thời tiết hôm nay quả thật rất thích hợp uống. Cô thì thầm nói: "Cảm ơn."

"Đừng buồn nôn như vậy có được hay không hả?" Tô Vụ giả vờ nổi da gà, đưa qua cho cô một miếng thịt: "Mau ăn đi, ăn xong chúng ta còn trở về lớp nữa, chúng ta còn có một tiết toán. Chiều nay kiểm tra, ba tớ nói lần này lại điểm xấu, thẻ sẽ bị tịch thu, lát nữa trở về cậu lại giảng thêm cho tớ xem như là cảm ơn đi."

Cái này không thành vấn đề, Thời Vũ gật đầu, âm thầm tăng tốc độ ăn.

Hai người sau khi ăn xong liền thu dọn đĩa đi, Tô Vụ vừa định cùng Thời Vũ nói cái gì đó thì nhìn thấy Thẩm Triều Vũ từ lầu hai đi xuống.

Thấy cô ấy nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, Thời Vụ cũng tò mò nhìn lại, ánh mắt vừa vặn bắt gặp ánh mắt của anh, trong đôi mắt vốn bình tĩnh của cô hiện lên một tia hoảng loạn, cô vội vàng dời tầm mắt đi.

Cô nói: "Tô Vụ, chúng ta đi thôi."

Tô Vụ gật gật đầu, chờ ra khỏi nhà ăn đi xa một chút, cô ấy mới thầm nói: "Đáng tiếc."

"Đáng tiếc cái gì?" Thời Vũ khó hiểu.

Tô Vụ thở dài một tiếng: "Đáng tiếc tớ không có hứng thú với tình yêu chị em, bằng không nhất định sẽ tìm Thẩm Triều Dữ thử xem. Dù sao cả hai nhà đều thân thiết với nhau."

Thời Vũ nhìn bộ dáng thật sự tiếc nuối của Tô Vụ, sau đó cô lại nghĩ về một điều khác,cô thuyết phục: "Chúng ta sắp bước vào lớp 12, vẫn là nên chú trọng việc học thì hơn."

Tô Vụ:......

Quên đi, lại nói nữa thành ra không đúng chút nào.

*

Tiết tự học buổi tối ở Dung Cao kéo dài đến tám giờ tối, và bài tập về nhà của Thời Vũ trong tiết tự học cuối cùng cũng được hoàn thành, cô và Tô Vụ tạm biệt nhau ở cổng trường, Thời Vũ nhìn cô ấy lên xe rời đi, sau đó mới tự mình đến trạm xe buýt chờ xe buýt đến.

May mắn thay, cô không phải đợi lâu trước khi xe buýt đến, hầu hết xe buýt vào ban đêm đều đầy học sinh, bởi vì đi sau một bước, lúc cô lên xe đã không còn ghế trống.

Cô đứng dựa vào lan can, cũng may nơi cô thuê trọ cách trường học không xa lắm, chỉ cách ba trạm dừng. Chỉ là sau khi xuống xe còn phải đi một đoạn đường dài, đoạn này đèn đường cũng không sáng lắm, bởi vì hai bên bị cây cối tươi tốt che lấp nên buổi tối sẽ trông càng tối hơn.

Đoạn đường này ban ngày có khá nhiều người đi lại, nhưng lúc này lại không thấy bóng dáng một ai. Thời Vũ đi cực nhanh, muốn nhanh chóng đi qua đoạn đường này, nhưng vô luận nhanh thế nào cô cũng phải đi bộ mất mấy phút.

Cô tự khích lệ bản thân, vừa đi nhanh vừa nhẩm từ đơn, cô rất sợ bóng tối, đặc biệt hơn là trong một môi trường xa lạ, hơn nữa ngay khi xuống xe mí mắt của cô lại giựt mạnh tận mấy lần, điều này càng khiến cô sợ hãi hơn.

Thời Vũ mím môi bước nhanh hơn, cô vẫn còn chưa hoàn toàn quên mất chuyện mấy ngày trước bị người say rượu cản đường, kết quả vừa bước vào con hẻm, cô liền nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi ở ven đường cách đó không xa.

Bây giờ đột nhiên nhìn thấy một người như vậy, trong lòng cô không khỏi nhảy dựng lên. Cảnh giác bước về phía bên kia, cố gắng cách xa người đàn ông đó nhiều nhất có thể.

Cô đi về phía trước mà không nhìn ai, sau đó cô nhanh chóng vượt qua người đàn ông đó. Sự chú ý của cô vẫn luôn đặt ở anh ta, và khi cô đã hoàn toàn đi ngang qua người đàn ông đó, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm lâu hơn, ở khóe mắt đã nhìn thấy người đàn ông đó đứng dậy, bắt đầu đi theo cô cách đó không xa.

Bước chân của người đàn ông này chắc hẳn rất nặng nề, đặc biệt rùng rợn trong con hẻm yên tĩnh, không chỉ vậy, anh ta còn trông rất vui vẻ huýt sáo.

Thời Vũ siết chặt dây đeo cặp sách, vừa quan sát phía sau, vừa nhanh chân tăng tốc.

Nhưng đoạn đường này vẫn còn hơi dài, khi cô đang nghĩ đến việc chuẩn bị chạy, tiếng chuông xe đạp đột nhiên vang lên bên tai cô.

Tiếng leng keng này làm cô tỉnh táo lại, cô vô thức quay mặt sang một bên nhìn lại, một vị bạn học nam nào đó cũng mặc đồng phục trường Dung Cao đang chầm chậm đạp xe theo sau, cậu ta không đi nhanh mà đi chậm, đi theo phía sau người đàn ông kia, và thỉnh thoảng nghịch chuông xe của chính mình.

Cực kỳ giống với nhịp điệu tiếng huýt sáo mà người đàn kia đã huýt ban nãy.

Cậu ta không nói gì cả nhưng hành động đã nói lên tất cả.

Thời điểm cô nhìn rõ khuôn mặt của người bạn đó, trái tim cô lập tức bình tĩnh trở lại, cô không giảm tốc độ nhưng cũng không còn căng thẳng như trước.

Hôm nay thật là may mắn, Thẩm Triều Dữ đã cứu cô hai lần.