Quốc Bảo Xuống Núi

Chương 19. Mị thuật

Nguyên Châu nghe trong điện thoại "cục cục" và "Nói cô hói cô liền cắn người, không có tài cán gì rồi còn tức giận à" loại phương thức cãi nhau ấu trĩ này, một hồi sau không nói gì. Cậu xin lỗi bác sĩ, rồi cho rằng gà rừng là động vật, có phản ứng không tốt cũng không có cách nào để kịp thời biểu đạt bằng lời nói, vì vậy cậu đã đưa Lận Giác trở về.

"Được rồi, người giám hộ của các cậu còn chưa tới, rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, vừa hay tôi có chút việc hỏi các cậu."

Ngay sau khi cậu rời đi, Vương Vũ An đã đến làm việc.

Bởi vì muốn đi gặp bạn gái, nên hôm nay anh mặc một bộ quần áo mới, từ đầu đến chân đều là hàng hiệu, giống như một con công hoa đi rêu rao khắp nơi.

Còn chưa vào cửa đã nghe thấy một hơi thở mà động vật hoang dã thường hay có, có chút tanh, Vương Vũ An không vui nhíu nhíu mày, trong đầu nghĩ thầm trước khi đi nhất định phải xịt thêm nước hoa lên người mình.

Làm việc trong khu bảo tồn thiên nhiên thì là điểm này không tốt, những động vật hoang dã hôi thối, man rợ và bẩn thỉu, quan tâm chúng làm gì? Còn cứu viện, cứu vớt cái rắm, trái đất tự xoay mấy trăm triệu năm nay cũng không thấy sụp đổ bởi vì một động vật nào đó tuyệt chủng mà.

Vương Vũ An trong lòng thầm nghĩ, đi qua phòng y tế, bị bác sĩ Tống bên trong gọi lại.

"Tiểu Vương, chờ một chút ." Bác sĩ Tống chỉ vào l*иg gà trên bàn: "Đây là con gà gấm bụng đỏ mà Tiểu Nguyên vừa đưa tới để tiêm vắc-xin, tôi đã quan sát qua, cũng không có gì phải đáng ngại, anh thuận đường đưa cho cậu ấy."

Ở trong lòng Vương Vũ An còn ghi nhớ một khoản cho Nguyên Châu, bất đắc dĩ phải quay đầu lại: "Để tôi thông báo cho cậu ta..." cho cậu tự mình đến lấy.

Lời nói còn chưa dứt, đột nhiên hắn nhắm vào con gà hói màu vàng gừng kia, ánh mắt giống như hạt đậu.

Đầu óc Vương Vũ An choáng váng, không hiểu sao, đột nhiên cảm thấy con gà trong l*иg này đặc biệt mê người.

"Được." Hắn khó chịu nhưng không phát ra tiếng rồi xách cái l*иg lên, vừa đi vừa nhìn vào bên trong.

Thịt gà vàng nhạt, đùi gà thon dài, săn chắc, đường nét đầu gà lại đẹp.

Dường như có một loại ma mị vô cùng hấp dẫn... Để lại cho hắn, không muốn buông bỏ.

"Gà, đẹp quá..." Vương Vũ An lẩm bẩm nói.

Theo bản năng, hắn cảm thấy rằng con gà xinh đẹp này không nên bị nhốt trong l*иg.

Vì vậy, hắn mang theo l*иg gà đi ra khỏi ban quản lý và đi về phía ngôi nhà cho thuê của mình.